Sát Thần Chí Tôn

Chương 1746

Nhìn thấy Giang Trần đi vào khu tuyển chọn, những người đã tới trước kia đều cực kỳ giật mình. Hiển nhiên đối với việc người trẻ tuổi như vậy tới tham dự tuyển chọn, ít nhiều mọi người vẫn còn có chút kinh ng ạc.

Giang Trần cũng không quan tâm, hắn tìm được một nơi tránh ánh mắt của người khác rồi ngồi xuống.

Sau khi ngồi vào vị trí, Giang Trần lại quan sát bốn phía một chút, hắn phát hiện ra, lần này hắn quả thực là người trẻ tuổi nhất trong những người tham dự tuyển chọn Tổng lôi chủ.

Ánh mắt Giang Trần quét qua toàn bộ, bỗng nhiên cảm nhận được có một ánh mắt bên cạnh đang âm thầm dò xét hắn. Giang Trần quay đầu lại, lại nhìn thấy một khuôn mặt như cười như không đang nhìn hắn.

Khuôn mặt như cười như không này là một hán tử có tướng mạo hèn mọn, bỉ ổi bên trái hắn. Nhưng mà Giang Trần khi nhìn thấy người này trong lòng không nhịn được mà cười rộ lên.

- Không thể tưởng tượng được lại có đồng đạo trong này.

Giang Trần thoáng cái nhìn ra, gia hỏa tướng mạo hèn mọn bỉ ổi này tuyệt đối đã dịch dung qua.

Bộ dáng này nhất định là do tiểu tử này cố ý bày ra. Nhãn lực của Giang Trần rất tốt, thoáng cái đã nhìn ra tuổi của tiểu tử này không sai biệt với hắn là bao.

Cũng có thể nói là, Giang Trần cũng không phải là người trẻ tuổi nhất.

Phát hiện này khiến cho Giang Trần có chút hứng thú với gia hỏa hèn mọn bỉ ổi này.

Người này dường như rất là nhạy cảm, cảm thấy nụ cười của Giang Trần có chút nghiền ngẫm, dường như phát hiện ra mình đã bạo lộ, hắn cười hắc hắc, nói với Giang Trần:

- Huynh đệ, ngươi đủ quang minh lỗi lạc a, ta tốt xấu gì cũng có chút thành ý, cố ý trở thành bộ dáng như một lão đầu. Nhưng mà nhìn ngươi xem, tuy rằng đã dịch dung một chút, thế nhưng lại là bộ dáng trẻ tuổi như vậy. Ngươi không sợ những lão gia hỏa kia nói xấu sao?


Người này không ngờ lại chủ động tới gần, nháy mắt ra hiệu với Giang Trần.

Giang Trần thấy tính cách của tiểu tử này nhanh nhẹn như vậy cũng không bài xích mà cười nhạt nói:

- Thưởng Kim lôi đài này cũng không quy định người trẻ tuổi không được tham dự tuyển chọn tổng lôi chủ.

Người nọ cười một tiếng quái dị.

- Đương nhiên có thể nói như thế, nhưng mà nếu như tuổi còn rất trẻ, cho dù trổ tài hết, trở thành Tổng lôi chủ, những người có nan đề kia chưa chắc đã đem nhiệm vụ giao cho chúng ta a.

Không thể không nói, tiểu tử này lo lắng cũng có đạo lý.

Bất quá do đối với Giang Trần mà nói, hắn không cho là đúng. Hiển nhiên hắn cảm thấy, tất cả nên dựa vào thực lực nói chuyện. Thưởng Kim lôi đài kéo dài nửa tháng, Cũng không phải là chuyện trong chốc lát. Có thực học hay không, có thời gian là có thể kiểm nghiệm tất cả.

Nhìn thấy bộ dáng Giang Trần bình tĩnh tự nhiên như vậy. Hai mắt của tên tiểu tử kia giống như chuột nhắt, không ngừng đảo, đánh giá Giang Trần. Hiển nhiên hắn cực kỳ hiếu kỳ về Giang Trần.

Bỗng nhiên tên hán tử kia nhếch miệng cười nói:

- Đúng rồi, giới thiệu một chút. Ta gọi là Lâm Chí vinh. Huynh đệ, ngươi tên gì? Là đệ tử quyền quý của nhà nào trong lvlt?

- Thiệu uyên.

Giang Trần nói ra hai chữ đơn giản.

- Ngươi gọi là Thiệu Uyên?

Gia hỏa tự xưng là Lâm Chí Vinh hỏi.

Giang Trần gật đầu, cái tên này cũng không phải hắn tùy ý nói ra. Hắn kiếp trước bởi vì phụ thân là Thái Uyên Thiên Đế, cho nên bình thường người khác cũng gọi hắn là Thiệu Uyên thái tử.

Thiệu Uyên, chỉ bất quá là cách đọc gần giống của Thái Uyên mà thôi.

Mà hai chữ Thiệu Uyên này dùng làm tên người, hoàn toàn hợp lý. Cho Giang Trần mới có thể trong nháy mắt thuận miệng nói ra hai chữ này.

- Thiệu Uyên? Tên rất hay.

Lâm Chí Vinh vỗ đùi, dường như mang theo vài phần nịnh nọt, cười hì hì nói với Giang Trần:

- Thiệu Uyên huynh đệ, nhìn khí độ của huynh đệ nhất định là truyền nhân của thế lực lớn trong Đan Hỏa thành a.


Giang Trần cũng mặc kệ Lâm Chí Vinh này hỏi bóng gió, hắn chỉ tùy ý lắc đầu, cười nhạt một tiếng, không có nói thêm gì nữa.

Lâm Chí Vinh dường như rất thích nói chuyện, thế nhưng nhìn thấy Giang Trần không có trả lời, hắn cũng không ảo não, mà tiếp tục tới gần nói:

- Thiệu Uyên huynh đệ, c húng ta đều là người trẻ tuổi, đều cùng một phía a, liên thủ đối kháng với những lão gia hỏa kia. Ngươi phải cẩn thận, ngươi còn trẻ như vậy, ta đoán bọn họ sẽ liên thủ chèn ép ngươi.

Giang Trần nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì.

Lúc này có vài tiếng bước chân từ bên trong truyền ra. Sau đó mấy cao tầng của Tịnh Phần điện, vây quanh một nam tử trung niên, râu dài, mặt lạnh lẽo bước nhanh ra ngoài.

Hai mắt Lâm Chí Vinh sáng ngời:

- Vô Song đại đế, thực sự là Vô Song đại đế, chẳng lẽ tin đồn mấy ngày hôm nay là sự thực sao?

Tự nhiên Giang Trần cũng nhận ra nam tử trugn niên kia là Vô Song đại đế, lúc trước khi Giang Trần báo danh, đi ra khỏi cửa Tịnh Phần điện, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng của Vô Song đại đế.

Cho nên Giang Trần thông qua thân thể Vô Song đại đế, thoáng cái có thể nhận ra được.

Mấy người khác, ăn mặc không sai biệt lắm, nhất định là cao tầng Tịnh Phần điện. Đây là chuyện căn bản không cần phải suy đoán.

Cảm xúc Lâm Chí Vinh tăng vọt, nhìn thấy Vô Song đại đế, hai mắt hắn tỏa sáng, bộ dáng giống như tùy thời cũng có thể lao lên vậy.

Giang Trần nhìn thấy bộ dáng này của Lâm Chí Vinh, cơ hồ hoài nghi có phải tiểu tử này mục đích tới đây liệu có phải chỉ tới gặp thần thượng hay không?

Lâm Chí Vinh nhìn thấy Giang Trần dùng vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hắn, hắn ngượng ngùng cười, cũng không cảm thấy nhục nhã mà cười nói:

- Thiệu Uyên huynh đệ, Vô Song đại đế là thần tượng của ta a.


- Ta biết.

Giang Trần cũng biết loại tình cảm sùng bái thần tượng này, không phải là người trong cuộc khó có thể hiểu được. Mình ở Lưu Ly vương thành, cũng có những người sùng bái, những người này giống như tín đồ trung thực vậy. Đối với hắn tràn ngập sự sùng bái, tràn ngập sự kính ngưỡng.

Đối với chuyện này Giang Trần có thể hiểu được.

Tỏng lòng mỗi người tự nhiên đều có thần tượng của mình. Giống như Giang Trần kiếp trước, nhìn phụ thân Thiên Đế tràn ngập sùng bái, luôn cảm thấy phụ thân Thiên Đế là người phụ thân vĩ đại nhất Chư Thiên thế giới, là cường giark hông gì không làm được.

Loại dùng bái này cho dù là chuyển sinh làm người cũng không có giảm bơt đi bao nhiêu.

Lâm Chí Vinh khẽ thở dài nói:

- Ta rất sùng bái dũng khí của Vô Song đại đế, cũng rất bội phục phách lực của Vô Song đại đế. Nực cười cho Lâm Chí Vinh ta, trước mặt nữ nhân yêu mến không có được dũng khí như vậy.

Lâm Chí Vinh nói tới phần sau, ngữ khí cũng có chút thương cảm, trong mắt hiện lên vẻ ảm đạm, sau đó lại lấy tay mạnh mẽ đánh đầu mình một cái.

Dường như tràn ngập tự trách vậy.

Đối với những hành động của Lâm Chí Vinh Giang Trần đã sớm có lực miễn dịch. Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt thương cảm của Lâm Chí Vinh, Giang Trần lại phát hiện ra tiểu tử nhìn ra tính cách khôi hài này thậm chí là một gia hỏa sặc mùi tiền lại là một người trong tình trọng nghĩa.

Điểm này, từ trong ánh mắt thanh tịnh kia cũng có thể thấy được.

Bình Luận (0)
Comment