Sát Thần Chí Tôn

Chương 1796

̣ch lão ca, ta thỉnh tội với lão ca. (1)

Sau khi nghe xong, Vân Niết trưởng lão cũng thổn thức không thôi. Hắn là người từng trải, tự nhiên cũng nghe ra được trong lời nói của Giang Trần không có nói toạc ra một số thứ.

Những kinh nghiệm này hiện tại nghe qua cũng không cảm thấy quá kinh tâm động phách. Nhưng mà muốn từ Vạn Tượng Cương Vực một đường đuổi tới Đan Hỏa thành, ở trên đường nhất định tồn tại vô số nguy hiểm thiên tân vạn khổ. Cũng chỉ có người trẻ tuổi tâm chí kiên định như Giang Trần mới có thể không từ bỏ như vậy.

Đổi lại là những người khác trong Đan Kiền Cung, cho dù là thiên tài đỉnh cấp như Thẩm Thanh Hồng, chỉ sợ cũng đã sớm sa sút tinh thần, đã sớm chán chường buông tay.

Vân Niết trưởng lão vô cùng may mắn, may mắn vì Đan Trì cung chủ lúc trước làm một quyết định vĩ đại. Nếu như không có Đan Trì cung chủ đem người trẻ tuổi này tới Đan Kiền Cung, chỉ sợ sau khi tông môn bị nghiền nát, căn bản không có bất kỳ hy vọng trùng kiến nào.

Đúng là người trẻ tuổi kia bảo lưu một tia lửa hy vọng trùng kiến tông môn.

Hiện tại, hai người trẻ tuổi mà Vân Niết trưởng lão hắn coi trọng nhất rốt cuộc cũng đoàn tụ. Một là Giang Trần, một là Mộc Cao Kỳ.

Có hai người này ở đây, trùng kiến Đan Kiền Cung tuyệt đối không thành vấn đề.

- Hiền chất, ngươi có công đối với Đan Kiền Cung, đối với lão phu và Cao Kỳ có ân. Lão phu không cảm tạ riêng lẻ, mà chỉ có thể thay tông môn quỳ tạ ngươi.

Nói xong, dưới sự kích động, Vân Niết trưởng lão quỳ xuống, hành lễ với Giang Trần.

Giang Trần vội vàng khoát tay, đỡ Vân Niết trưởng lão:

- Vân Niết trưởng lão, không được. Đều là người trong nhà, làm như vậy là khách khí rồi.


Dùng tu vi của Giang Trần hiện tại muốn đỡ Vân Niết trưởng lão tự nhiên vô cùng nhẹ nhõm. Vân Niết trưởng lão bất quá chỉ là Địa Thánh Cảnh mà thôi, mà Giang Trần hiện tại chính là bán bộ Hoàng cảnh.

Nếu như không phải hắn đè nén bản thân không có đột phá, hiện tại đã sớm là cường giả Hoàng cảnh rồi.

Tiện tay nâng nhẹ một cái, Vân Niết trưởng lão cảm thấy trước mặt mình như có bức tường rắn chắc, cho dù hắn dùng sức thế nào cũng không có một chút sứt mẻ nào.

- Hiền chất... Ngươi...

Vân Niết trưởng lão kinh ngạc vô cùng, lúc này mới chỉ trôi qua bảy tám năm, tại sao đột nhiên như vậy. Tu vi của Giang Trần khiến cho Vân Niết trưởng lão cũng cảm thấy ngưỡng mộ.

Mộc Cao Kỳ cũng nhìn ra mánh khóe, nhịn không được hỏi:

- Trần ca, tu vi của huynh lại tăng lên không ít a.

Lúc trước Giang Trần từ Huyễn Ba sơn đi ra bất quá chỉ vừa mới đột phá Thánh Cảnh mà thôi. Tham dự Vạn Tượng đại điển, Giang Trần mượn thanh danh Mộc Cao Kỳ, khi đó bất quá cũng chỉ là cường giả Thánh Cảnh sơ giai, Nhân Thánh Cảnh.

Lúc này mới bảy tám năm qua đi, tại sao đột nhiên lại có cảm giác ngay cả Vân Niết trưởng lão cũng phải ngưỡng mộ?

Giang Trần ở trước mặt người nhà cũng không sĩ diện, chỉ cười nhạt nói:

- Đạt được một ít cơ duyên, tốc độ tiến bộ của tu vi võ đạo không tệ.

- Trần ca, vậy cảnh giới của huynh hiện tại là gì?

Hai mắt Mộc Cao Kỳ sáng ngời, tràn ngập sùng bái nói.

- Chỉ thiếu chút nữa là có thể tiến vào Hoàng cảnh.

Giang Trần cũng không có che dấu.

- Cái gì? Bán bộ Hoàng cảnh?

Vân Niết trưởng lão và Mộc Cao Kỳ đều nghẹn ngào kêu lên, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều tràn ngập vẻ ngạc nhiên.

Giang Trần gật gật đầu, hắn biết rõ, nếu như hắn nói mình cố ý không đột phá Hoàng cảnh, sợ rằng thầy trò hai người này còn kinh ngạc hơn nữa. Cho nên vẫn không nên nói ra thì hơn.

Nhưng mà dù vậy cũng khiến cho sư đồ hai người này kinh ngạc không ngớt.

- Hiền chất à, hiền chất. Nếu như nhớ không nhầm mà nói, lúc trước tộc trưởn Thánh Tượng nhất tộc của Đại Thánh đường trong Vạn Tượng Cương Vực bất quá cũng chỉ là Thánh Cảnh đỉnh phong mà thôi.

Trong thanh âm của Vân Niết trưởng lão tràn ngập sự sợ hãi, thán phục.


- Vân Niết trưởng lão, sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân. Đến Lưu Ly vương thành, đến Đan Hỏa thành, đến bát vực. Thánh Cảnh đỉnh phong cũng chỉ là người không được tính lên mặt bàn mà thôi.

Giang Trần than nhẹ:

- Cho dù là Xích Đỉnh trung vực, số lượng cường giả Hoàng cảnh cũng không ít.

Lời nói này Vân Niết trưởng lão cũng không có phản bác, hắn thở dài nói:

- Vốn Vạn Tượng Cương Vực chúng ta mấy trăm năm trước nếu như không bị Xích Đỉnh trung vực đả kích như vậy, nhất định cũng có một đám cường giả Hoàng cảnh. Đáng tiếc, trận hạo kiếp năm đó quá lớn, tổn thương nguyên khí, làm cho Vạn Tượng Cương Vực chúng ta vĩnh viễn lạc hậu hơn người khác. Rớt lại phía sau rồi để cho người ta tùy ý nhào nặn.

Giang Trần lắc đầu, hiện tại hắn so với ai khác còn rõ ràng hơn. Xích Đỉnh trung vực xâm lấn Vạn Tượng Cương Vực căn bản không phải là thù cũ gì hết. Cũng không phải là bởi vì thánh nữ gì đó bị vương tử Vạn Tượng đế quốc làm nhục.

Những thứ này chỉ là cái cớ mà thôi.

Cuối cùng chính là do Bất Diệt Thiên Đô xui khiến, muốn khống chế Vạn Tượng Cương Vực. Vì muốn tìm kiếm nơi niết bàn của Phi Vũ đại đế, tìm kiếm truyền thừa của cường giả Thiên Vị thượng cổ.

Đây mới là dã tâm của Bất Diệt Thiên Đô.

Nhưng mà những chuyện này cho dù nói với hai người Vân Niết trưởng lão cũng không có tác dụng gì.

- Đúng rồi, lần này các ngươi có thể thoát hiểm còn có một người không thể chối bỏ công lao.

Giang Trần bỗng nhiên nói.

- Ai?

Vân Niết trưởng lão và Mộc Cao Kỳ đều mờ mịt hỏi.

- Đi, ta mang hai người đi gặp hắn. Tuy rằng hắn là tiền bối cao nhân, thế nhưng tính cách lại hiền hòa.


Giang Trần cười cười, hắn cảm thấy, cuối cùng hắn vẫn nên thẳng thắn với Vô Song đại đế thì hơn.

Bằng không mà nói, thời gian dấu diếm càng lâu, chỉ sợ hiểu lầm sau này càng sâu. Dùng tính cách của Vô Song đại đế, đoán chừng cũng có thể hiểu được lời nói dối thiện ý của mình.

Đây cũng là lý do vì sao Giang Trần phải hỏi quan hệ của Vô Song đại đế và Đan Hỏa thành. Nếu như Vô Song đại đế có quan hệ mật thiết với Đan Hỏa thành, hắn phải cân nhắc có nên nói thẳng thân phận hay không.

Vô Song đại đế đã không có quan hệ mật thiết với Đan Hỏa thành, thậm chí còn có thể nói là không tốt. Giang Trần cũng không cần phải lo lắng những điều này.

Dù sao thân phận này của hắn, một khi bạo lộ, không thể nghi ngờ chính là dê vào miệng cọp. Giang Trần còn nắm chắc rời khỏi. Nhưng mà mang theo Mộc Cao Kỳ và Vân Niết trưởng lão, cũng không nhất định có thể phá được vòng vây.

Mang theo Vân Niết trưởng lão và Mộc Cao Kỳ, Giang Trần gỗ cửa phòng Vô Song đại đế.

- Tiểu tử ngươi tới rồi sao? Xem ra thủ đoạn của ngươi không tệ, phong ấn trong thức hải của hai vị này đã được cởi bỏ, cũng không xuất hiện di chứng gì a.

Vô Song đại đế nhìn Mộc Cao Kỳ và Vân Niết trưởng lão, cũng không có che dấu gì mà nói thẳng.

- Mạch lão ca, ta tới tìm ngươi để thỉnh tội a.

Giang Trần mặt dày cười nói.

Vô Song đại đế hơi sững sờ, vẫy tay nói:

- Vào trong rồi nói.

Bình Luận (0)
Comment