Sát Thần Chí Tôn

Chương 1837

Nếu không phải hắn có thực lực cường hãn, lực lượng bắn ra đã đủ làm cho hắn thất điên bát đảo. Dù vậy hắn vẫn phải luống cuống tay chân, vẻ mặt kinh hoàng.

- Lão đại.

Mấy người khác thấy thế đều giật mình không thôi. Nhao nhao phóng về phía Tùng Thái Viêm.

Không thể không nói, giữa Vẫn Thiên tứ nghĩa này vẫn vô cùng nghĩa khí.

Tùng Thái Viêm chịu thiệt thòi, sau khi đứng vững gót chân, biểu lộ từ tức giận biến thành kinh ngạc, thoáng cái sắc mặt chuyển thành cực kỳ ngưng trọng.

Ngay khi Vẫn Thiên tứ nghĩa túm tụm lại, mặt mũi tràn ngập nghi hoặc, ở cửa tổng bộ Vẫn Thiên hội lúc này có mấy đạo thân ảnh đi ra.

Giang Trần và Long Tiểu Huyền đi đầu, Vô Song đại đế và Vận phu nhân thì chậm rãi đi phía sau. Lưu Chấn không đi ra, hắn hiện tại đanh lãnh nhiệm vụ trông coi tất cả tù binh của Vẫn Thiên hội bên trong.

Những tù binh này đều bị hạ cấm chế, đã thành cá trong chậu, căn bản không có lực phản kháng. Đừng nói là Lưu Chấn, hiện tại chỉ là một võ giả Chân Khí cảnh bình thường, hoặc là Võ đồ cũng có thể giết chết từng người bọn họ.

Vẫn Thiên tứ nghĩa vừa sợ vừa giận, sợ là đối phương không ngờ lại thong dong từ địa bàn bọn họ đia ra. Mà giận là, rõ ràng lúc này hội chủ Vẫn Thiên hội như bọn họ lúc này càng giống như là tới khiêu chiến người ta. Đối phương hoàn toàn trở thành chủ nhân nơi này.

Tùng Thái Viêm hít sâu một hơi. Kìm nén lửa giận, khàn giọng ní:

- Đến địa bàn Vẫn Thiên hội ta giết người, Tùng mỗ không thể không bội phục các ngươi lớn gan.


Giang Trần cười nhạt một tiếng, Long Tiểu Huyền lại nhún nhún vai nói:

- Giết thì cũng đã giết. Ngươi muốn thế nào? Tại sao ngươi không nói bọn chúng đều đáng chết?

Tùng Thái Viêm suýt chút nữa bị Long Tiểu Huyền nói cho giận dữ mà thổ máu.

Giết người thái độ còn kiêu ngạo như vậy, một chút giác ngộ khi gây ra tai vạ cũng không có. Tùng Thái Viêm bị thái độ của Long Tiểu Huyền triệt để chọc giận.

- Tốt, tốt, vậy thì Tùng mỗ cũng không cần phải nghe lai lịch của các ngươi nữa.

Tùng Thái Viêm nháy mắt với ba huynh đệ kết nghĩa.

- Mặc kệ có địa vị gì, giết chết bất luận tội.

Tùng Thái Viêm hét lớn một tiếng, chuẩn bị động thủ. Hắn cũng nhìn ra được. Hai người trẻ tuổi này thoạt nhìn hung hăng càn quấy, thế nhưng chỗ dựa chính thức là đôi phu phụ đằng sau.

Không thể không nói nhãn lực của Tùng Thái Viêm vô cùng chuẩn xác.

Trong lúc mấu chốt này, bỗng nhiên từ phía xa có tiếng hét lớn vang vọng:

- Chậm đã, từ từ hãy động thủ.

Nghe xong thanh âm này, Tùng Thái Viêm và đồng bọn đều vui mừng quá đỗi. Bởi vì bọn họ nghe được thanh âm này từ trong miệng ai phát ra.

Phó đà chủ đệ nhất phân đà, Tỉnh Tam gia của Nguyệt Thần giáo.

Tỉnh Tam gia tuy rằng thực lực chênh lệch với bọn họ một chút, thế nhưng Tỉnh Tam gia so với bọn họ còn trẻ hơn nhiều, địa vị và chỗ dựa cũng không kém. Tại Nguyệt Thần giáo, cũng có địa vị mạnh hơn nhiều người.

Quan trọng nhất chính là, phân đà đệ nhất này đại biểu cho một trong những thế lực chính thức của Sương Nguyệt thành. Có bọn họ tham dự, muốn bắt mấy tên cuồng đồ này, hy vọng càng lớn.

Tỉnh Tam gia vội vội vàng vàng chạy tới, bước lên phía trước, nhìn qua bầu không khí giương cung bạt kiếm, vội vàng nói:

- Tất cả mọi người kiềm chế, Tùng huynh, xin bớt giận.


Tùng Thái Viêm nhìn thấy Tỉnh Tam gia nói vậy, trong lòng thoáng cái có chút không thoải mái. Tỉnh Tam gia này luận bối phận, kỳ thực không thể nào được coi là đồng lứa với Tùng Thái Viêm hắn được.

thế nhưng mà Tỉnh Tam gia này lại trực tiếp gọi hắn là Tùng huynh, chuyện này không khỏi khiến cho hắn có chút khó coi. Nhưng mà cân nhắc tới việc đối phương mà Phó đà chủ phân đà đệ nhất, cách xưng hô huynh đệ này coi như cũng có thể nhẫn nhịn.

Thế nhưng mà Tỉnh Tam gia nói những lời này hoàn toàn không có ý trợ khí thế cho Vẫn Thiên hội bọn họ, ngược lại còn khuyên bảo hắn bớt giận, đây không phải là làm chuyện đả kích sĩ khí của Vẫn Thiên hội hay sao?

Cho nên tâm tình của Tùng Thái Viêm thoáng cái từ chờ mong biến thành lãnh đạm.

- Tỉnh Tam gia, ngươi tốt xấu gì cũng là Phó đà chủ phân đà đệ nhất của Nguyệt Thần giáo. Tại Sương Nguyệt thành chúng ta cũng có nghĩa vụ giúp đỡ quy của của Sương Nguyệt thành. Mấy gia hỏa này tới tổng bộ Vẫn Thiên hội đại khai sát giới. Người nhìn xem, những người này có một ai không phải là tinh anh trong Vẫn Thiên hội ta? Nói giết là giết? Tỉnh Tam gia, ngươi cảm thấy cơn tức này của ta có thể lắng xuống được sao?

Tùng Thái Viêm càng nói càng giận dữ.

Tuy rằng cùng là thế lực trong Sương Nguyệt thành, thế nhưng cuối cùng Vẫn Thiên hội và phân đà đệ nhất này cũng không có quan hệ mật thiết.

Tuy rằng ngẫu nhiên cũng có chút hợp tác bí mật, thế nhưng phân đà đệ nhất là thế lực trong sáng, chính thức, mà Vẫn Thiên hội chỉ là thế lực ngầm.

Giữa cả hai ít nhiều cũng có chút khập khiễng.

Quan trọng nhất chính là, bọn họ không thuộc cùng một trận doanh. Chuyện này quyết định bọn họ nhất định không thể nào khăng khít được với nhau.

Thế nhưng mà cho dù thuộc phe phái bất đồng. Ở tình cảnh trước mắt, dù sao đều là người Sương Nguyệt thành, đều làm việc vì Nguyệt Thần giáo, đệ nhất phân đà hoàn toàn có nghĩa vụ trợ giúp Vẫn Thiên hội bọn hắn liên thủ đối phó địch nhân.

Tỉnh Tam gia cũng đã quá quen với các loại tình cảnh, tự nhiên hắn không chỉ bởi vì Tùng Thái Viêm nói mấy câu mà sợ tới mức luống cuống tay chân.

Quả thực, bốn hội chủ Vẫn Thiên hội này bất luận một ai đều có thực lực võ đạo mạnh hơn Tỉnh Tam gia hắn một chsut.


Thế nhưng mà mạnh hơn một chút cũng không có nghĩa là địa vị Vẫn Thiên tứ nghĩa cao hơn hắn.

Trên thực tế địa vị Phó đà chủ phân đà đệ nhất của hắn còn cao hơn Vẫn Thiên tứ nghĩa một chút. Dù sao Tỉnh Tam gia hắn tuổi tác vẫn còn trẻ hơn Vẫn Thiên tứ nghĩa một mảng lớn. Thuộc về hạt giống tốt có tiềm lực để đào tạo, bồi dưỡng.

Cho nên thấy ngữ khí của Tùng Thái Viêm bất thiện như vậy, Tỉnh Tam gia ng oài cười nhưng trong lòng không cười, nói:

- Tùng hội chủ, Sương Nguyệt thành quả thực có quy củ của Sương Nguyệt thành. Nếu như không thì làm sao phân đà đệ nhất chúng ta lại tới đây? Dù sao song phương cũng nên có cơ hội nói chuyện a.

Nếu như là bình thường, Tỉnh Tam gia nhất định không nói hai lời, nhất định sẽ bắt người trước rồi nói sau.

Thế nhưng mà từ xa hắn đã nhìn thấy nhóm người gây sự này, nhóm người này từng khiến cho Tỉnh Tam gia hắn kinh ngạc, là mấy gia hỏa mà hắn không thể không nuốt vào quả đắng.

Nói thật, Tỉnh Tam gia cũng không phải là người tốt lành gì. Cũng không phải là người hay chịu thiệt. Thế nhưng mà mà chuyện lần trước, lại khiến cho hắn chịu giáo huấn thật lớn. Cũng làm cho hắn hiểu được cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

Đây là một lần duy nhất, tuy rằng hắn mất mặt mũi, thế nhưng lại không có sinh ra ý niệm trả thù điên cuồng trong đầu.

Bởi vì khi trở về, hắn cẩn thận ngẫm lại, càng nghĩ càng sợ hãi. Càng cảm giác mình thiếu chút nữa đã rước lấy họa ngập đầu.

Không ngờ hắn lại dám đi vơ vét của cải của một cường giả Đế cấp.

Bình Luận (0)
Comment