Sát Thần Chí Tôn

Chương 1845

Trong lúc nhất thời Giang Trần sửng sốt. Cùng một mẫu thân sinh ra, một người thiên phú siêu quần, một người thiên phú bình thường. Hơn nữa đây còn là sinh đôi.

Chuyện này cũng quá khoa trương.

Nhưng mà ngẫm lại bản thân mình, cỗ thân thể này vốn thiên phú cũng chỉ thường thường. Nếu như không phải thông qua trí nhớ kiếp trước của Giang Trần không ngừng cải tạo qua. Chỉ sợ cũng như người này nói, ngay cả tông môn lục phẩm cũng chưa hẳn đã để ý tới hắn.

Đệ đệ chưa gặp mặt của hắn vô cùng giống hắn, nhận được một cỗ thân thể bình thường, đạt được một thiên phú bình thường.

- Hiện tại hắn đang ở Nguyệt Thần giáo sao?

Trong lòng Giang Trần cũng thở dài, nếu như thiên phú không tốt, ở loại tông môn nhất phẩm như Nguyệt Thần giáo này nhất định sẽ rất thê thảm. Dù tỷ muội hắn là thánh nữ Thanh nguyệt nhất mạch của Nguyệt Thần giáo, chỉ sợ cũng không quá tốt.

Đừng nói tới chuyện khác, chỉ cần phần chênh lệch đối lập kia, nếu như tâm lý không đủ cường đại, chỉ sợ cũng đủ để làm cho hắn sụp đổ.

Cùng là một mẫu thân sinh ra, một là vạn người chú mục, thánh nữ mà mỗi người đều tôn sùng, một người lại bất đồng, là một phế vật.

- Không có khả năng, Nguyệt Thần giáo chưa bao giờ nuôi người vô dụng. Huống chi hắn lại là ngiệt chủng bị huyết mạch thế tục làm bẩn. Sau khi khảo thí huyết mạch của hắn xong, vận mệnh trên cơ bản cũng được xác định. Ai cũng không cải biến nổi. Nhưng mà Nguyệt Thần giáo vẫn cho hắn cơ hội. Lúc ấy Nguyệt Thần giáo từng nói, chỉ cần trước khi hắn mười hai tuổi tiến vào Nguyên Cảnh, sẽ cho phép hắn ở lại Nguyệt Thần giáo. Nếu không, sau mười hai tuổi nhất định sẽ bị trục xuất khỏi Nguyệt Thần giáo.

Mười hai tuổi tiến vào Nguyên Cảnh?

Giang Trần nghe vậy không khỏi cười khổ, nói như vậy, đệ đệ chưa từng gặp mặt của hắn, nhất định sẽ không thể nào ở lại được Nguyệt Thần giáo.

Dùng thiên phú loại này, nếu như không có kỳ ngộ đặc thù, cả đời không có khả năng tiến vào Nguyên Cảnh. Dù sao đó chỉ là trình độ của liên minh thập lục quốc, thậm chí là trình độ của Đông Phương vương quốc.

Loại trình độ này, ngay cả đệ tử bình thường trong bốn đại tông môn của liên minh thập lục quốc cũng không bằng, chứ đừng nói là lăn lộn ở tông môn nhất phẩm.

Mà bốn đại tông môn của liên minh thập lục quốc đó là cấp độ gì? Đây chẳng qua chỉ là tông môn thất phẩm mà thôi.


Ngay cả người tông môn lục phẩm chưa hẳn đã để ý tới, ở trong mắt tông môn thất phẩm nhiều lắm cũng chỉ có trình độ bình thường.

Mà bốn đại tông môn khi trước, bất kể là Tử Dương tông hay là Bảo Thụ tông, toàn bộ tông từ trên xuống dưới chỉ có một cường giả Nguyên Cảnh mà thôi.

Bảo Thụ tông sau đó cũng bởi vì Diệp Trọng Lâu lão gia tử cường thế đột phá, cho nên mới có lão tổ Nguyên Cảnh thứ hai.

Trong nội tâm Giang Trần than nhẹ một tiếng, nhưng vẫn ôm lấy chút tâm lý may mắn, lại hỏi:

- Như thế nói đến, huynh đệ Thánh Nữ của Nguyệt Thần Giáo, nhất định là không ở Nguyệt Thần Giáo đi à nha?

- Khẳng định. Năm mười hai tuổi liền bị khu trục ra Nguyệt Thần Giáo. Thậm chí không cho phép hắn ở lại địa bàn của Tà Nguyệt Thượng Vực. Về phần đi địa phương nào, lưu lạc đến đâu, thì ai cũng không biết.

- Ngay cả Thanh Nguyệt nhất mạch Thánh Nữ cũng không biết? Từ Mộng Thánh Nữ cũng không biết?

Giang Trần nhịn không được hỏi.

- Các nàng ngược lại là muốn biết, thế nhưng mà Nguyệt Thần Giáo chắc chắn sẽ không để cho các nàng biết. Nói không dễ nghe, sống hay chết hiện tại cũng nói không rõ ràng.

Lời này tuy không dễ nghe, thế nhưng mà Giang Trần lại biết đây là tình hình thực tế.

Đối với huynh đệ chưa từng gặp mặt này, tuy Giang Trần quan tâm, nhưng không thể vượt qua phụ thân Giang Phong. Hiện tại hắn quan tâm nhất, tự nhiên vẫn là phụ thân Giang Phong.

Dù sao, hắn và Giang Trần là chân chính ở chung qua, hơn nữa phụ tử có cảm tình sâu đậm.

Về phần mẫu thân cùng đệ đệ muội muội, cuối cùng là cho tới bây giờ chưa thấy qua. Mặc dù có huyết nhục thân tình, nhưng không có mãnh liệt như phụ thân Giang Phong.

Nghe ngóng đến nước này, trên cơ bản đã không sai biệt lắm.

Phải biết, cũng đã biết rõ.

Giang Trần chỉ chỉ cao tầng của Vẫn Thiên Hội, nói với Lưu Chấn:

- Người này không tệ, có thể miễn hắn tội chết. Về phần định danh trạng như thế nào, ngươi xem rồi xử lý.

Lưu Chấn cười hắc hắc:

- Phương thức lập công trạng tốt nhất, tự nhiên là sát nhân rồi.

Ánh mắt của Lưu Chấn đảo qua trước mặt Vẫn Thiên Tứ Nghĩa:

- Bốn người này, ngươi chọn một a. Chỉ giết một cái, ngươi bây giờ có thể ly khai.

Tên cao tầng kia nghe vậy, sắc mặt hơi đổi. Làm phản Vẫn Thiên Hội là một sự việc, giết Vẫn Thiên Tứ Nghĩa lại là một sự việc khác a.

Lưu Chấn thấy bộ dáng của hắn, cũng không cưỡng ép:

- Ngươi đã không quý trọng cơ hội miễn tử này, vậy quên đi.

Tên cao tầng kia nghe ngữ khí của Lưu Chấn biến đổi, sắc mặt cũng biến đổi, vội vàng kêu lên:


- Không không không, ta giết, ta giết.

Nghe người này nói như vậy, Bắc Cung Minh là cái thứ nhất biến sắc. Nếu như thằng này muốn sát nhân lập danh trạng, cái thứ nhất nhất định là giết Bắc Cung Minh hắn.

Bởi vì vừa rồi hai người bọn họ mới tranh chấp, cướp đoạt quyền trả lời.

Vô Song Đại Đế cười nhạt một tiếng, hư không chỉ hai cái, liền giải khai cấm chế cho người nọ.

Sắc mặt người nọ tái nhợt, nhưng biểu lộ lại thập phần kiên định. Nhìn ra được, hắn là chuẩn bị giết người. Bắc Cung Minh vốn đang cảm thấy nhóm người này không dám giết bọn hắn, nếu không đã sớm động thủ.

Hiện tại xem ra, bọn hắn vẫn là quá ngây thơ rồi. Đám người kia căn bản là coi trời bằng vung, còn dùng thủ đoạn để cho nội bộ bọn họ phận liệt.

Nhìn thần sắc tên kia, hiển nhiên là muốn tới giết Bắc Cung Minh hắn lập danh trạng rồi.

- Chờ một chút.

Bắc Cung Minh kêu lên.

- Ta cũng nguyện ý lập danh trạng.

Sắp chết đến nơi, ai cũng không thể bình tĩnh. Bắc Cung Minh cũng không ngoại lệ. Hắn hiển nhiên không muốn bị người cứ như vậy một đao chém chết.

Lưu Chấn cười hắc hắc:

- Còn có ai nguyện ý?

- Ta nguyện ý.

- Ta cũng nguyện ý.

- Còn có ta.

Trong lúc nhất thời, những người của Vẫn Thiên Hội, cả đám khởi nghĩa vũ trang, nhao nhao chuẩn bị tạo phản. Một màn này, làm Vẫn Thiên Tứ Nghĩa trợn mắt há hốc mồm.


- Người nhát gan.

Lão Tứ của Vẫn Thiên Tứ Nghĩa chửi ầm lên.

- Ngươi không sợ chết?

Lưu Chấn cười tủm tỉm nhìn lão Tứ.

Tên kia ngạnh cổ:

- Lão tử sợ ngươi cái rắm, ngươi dám động lão tử thoáng một phát, quay đầu lại Nguyệt Thần Giáo nhất định sẽ nghiền xương bọn ngươi thành tro.

Sắc mặt Lưu Chấn trầm xuống, nói với Bắc Cung Minh:

- Ngươi không phải muốn lập danh trạng sao? Là hắn.

Sắc mặt của Bắc Cung Minh có chút khó xử, dù sao lão Tứ này cũng là huynh đệ kết nghĩa của hắn, giết người khác còn tốt, giết huynh đệ kết nghĩa, cho dù chỉ là huynh đệ kết nghĩa trên mặt, hắn cũng có chút ít không tiếp thụ được.

- Xem ra thành ý của ngươi có hạn a.

Lưu Chấn lạnh lùng nói.

- Ngươi không động thủ, người chờ cơ hội này còn nhiều, rất nhiều.

Lưu Chấn quay đầu lại:

- Nguyện ý động thủ, đứng ra.

Bình Luận (0)
Comment