Sát Thần Chí Tôn

Chương 1862

- Bên đồng bạn của ta kia, Cố huynh cũng mang thư tín đi qua, để Tỉnh tam gia chiếu cố một chút.

Giang Trần lại nói.

Long Tiểu Huyền cùng Vận phu nhân còn ở đệ nhất phân đà, Giang Trần tự nhiên phải cân nhắc đến.

- Những chuyện này không cần phải lo lắng, ta sẽ làm thỏa đáng.

Cố Tâm Đường cam đoan nói.

Tạm cư tại quý phủ của Cố Tâm Đường, mỗi ngày Giang Trần tỉ mỉ chăm sóc phụ thân. Ở dưới hắn tỉ mỉ che chở, thương thế của Giang Phong khôi phục cũng rất nhanh.

Ba bốn ngày sau, thương thế của Giang Phong đã tốt đến thất thất bát bát, trạng thái tinh thần cũng khôi phục bảy tám phần, thoạt nhìn, cùng võ giả bình thường không có gì khác nhau

Trong khoảng thời gian này, Giang Trần tỉ mỉ trị liệu, chưa cùng phụ thân nói lên bất cứ chuyện gì. Mà Giang Phong cũng rất phối hợp, biết rõ nhi tử nóng lòng giúp hắn chữa thương, cũng không có hỏi lung tung này kia.

Thẳng đến thương thế của Giang Phong tiếp cận phục hồi như cũ, một ngày này, Giang Phong khẽ thở dài một cái:

- Trần Nhi, không thể tưởng được phụ tử chúng ta, vậy mà lúc này gặp nhau. Vi phụ đến bây giờ còn không biết, vì cái gì ta đi Vẫn Thiên Hội tìm hiểu tin tức, bọn hắn liền trực tiếp đưa ta đến Nguyệt Thần Giáo, ném ta vào hắc lao? Tà Nguyệt Thượng Vực này, liền cùng địa phương khác bất đồng sao?

Kỳ thật hiện tại Giang Phong vẫn chưa hay biết gì, vì cái gì hắn sẽ bị Vẫn Thiên Hội đưa đến Nguyệt Thần Giáo, vì cái gì hắn sẽ bị Nguyệt Thần Giáo đưa đến hắc lao, hắn thật sự không hiểu ra sao.

Hắn ở Thượng Bát Vực lắc lư nhiều năm như vậy, cũng thông qua các loại cách nghe ngóng tin tức, tuy cũng thường xuyên bị lừa, nhưng chưa từng có qua loại kinh nghiệm này.


Tìm hiểu tin tức mà thôi, lại ném mình vào hắc lao.

Ánh mắt Giang Trần phức tạp nhìn phụ thân, thở dài:

- Phụ thân, có khả năng giờ phút này ngươi còn bị mơ mơ màng màng. Ngươi không biết, lần này ngươi nghe ngóng tin tức, đã thập phần tiếp cận với chân tướng rồi.

- Có ý tứ gì?

Biểu lộ của Giang Phong ngưng tụ.

- Bởi vì... đồ vật mà những năm này ngươi đau khổ tìm kiếm, ngay tại Nguyệt Thần Giáo. Ngươi không cẩn thận thăm dò được bí văn của Nguyệt Thần Giáo, ngươi nói bọn hắn có thể không ném ngươi vào trong đại lao sao?

Biểu lộ của Giang Phong biến đổi, bỗng nhiên đứng lên:

- Trần Nhi, ngươi nói cái gì? Ta nghe ngóng tin tức, ngay tại Nguyệt Thần Giáo? Ngươi nói là... Mẹ của ngươi, nàng năm đó là người của Nguyệt Thần Giáo?

Giang Trần nhẹ gật đầu:

- Đúng là như thế.

Giang Phong như bị điện giựt, cả người ngây dại, khi thì bộ mặt ngưng trọng, khi thì nhếch miệng cười ngây ngô, khi thì cằn nhằn xì xào, cả người triệt để mất trật tự rồi.

Thật lâu, hắn mới khôi phục chút suy nghĩ, một phát bắt được tay Giang Trần:

- Trần Nhi, ngươi xác định, mẹ của ngươi tại Nguyệt Thần Giáo? Ngươi là như thế nào biết được?

Giang Trần cũng không thừa nước đục thả câu, nói ra:

- Thời điểm ta ở Lưu Ly Vương Thành, đã nhận được một tin tức, nói vài thập niên trước, Nguyệt Thần Giáo có một Thánh Nữ từng lưu lạc thế tục. Tin tức này cho ta gợi ý. Cho nên ta mới đến Tà Nguyệt Thượng Vực, muốn nghe ngóng tin tức thoáng một phát. Ta tuyệt đối không thể tưởng được, phụ thân ngươi cũng tìm đến Tà Nguyệt Thượng Vực. Hơn nữa ngươi đã đến Tà Nguyệt Thượng Vực, vậy mà không biết mẫu thân ngay trong Nguyệt Thần Giáo.

- Thiên Ý, cái này là Thiên Ý a. Trần Nhi, đây là Thượng Thiên muốn một nhà ba người chúng ta đoàn tụ. Đây là Thiên Ý, ai cũng không thể ngăn cản.

Bờ môi Giang Phong run rẩy, thần sắc lộ ra cực kỳ kích động, hoa chân múa tay vui sướng, hận không thể lập tức chắp cánh bay đi tìm ái thê.

Nhưng sắc mặt của Giang Trần lại phức tạp, thở dài một tiếng:

- Phụ thân, ngươi bây giờ chỉ biết một, mà không biết hai.

- A? Còn có cái gì? Chẳng lẽ mẹ của ngươi nàng... Nàng qua không tốt?

Ngữ khí của Giang Phong ngưng tụ, thanh âm cũng có chút run rẩy.


Hắn lo lắng nhất không phải tìm không thấy thê tử, mà là sau khi đã tìm được thê tử, phát hiện nàng qua không tốt, hoặc là sớm quên mất mình.

- Có lẽ nàng qua không tính không tốt, nhưng mà chưa nói tới quá tốt. Có lẽ, nàng đồng dạng như phụ thân ngươi, mỗi ngày đang nhớ về nhau. Chỉ là, hiện tại nàng thân bất do kỷ, căn bản không có khả năng ly khai Nguyệt Thần Giáo.

- Vì cái gì?

Giang Phong trong cơn giận dữ.

- Những người kia thật sự là bá đạo, nếu như mẹ của ngươi không muốn ở lại Nguyệt Thần Giáo, vì cái gì nhất định phải hạn chế nàng? Chẳng lẽ bọn hắn không biết, dưa hái xanh không ngọt? Chẳng lẽ bọn hắn không biết, mẹ của ngươi căn bản khinh thường làm Thánh Nữ gì sao?

Giang Trần thấy cảm xúc của phụ thân kích động, vội vàng khuyên nhủ:

- Phụ thân, ngươi an tâm một chút chớ vội. Hiện tại mẫu thân cũng không có làm Thánh Nữ gì.

- A? Làm sao ngươi biết. Không có làm Thánh Nữ, vậy thì càng tốt. Như vậy một nhà chúng ta đoàn tụ, lực cản sẽ nhỏ hơn rất nhiều.

Giang Phong vui mừng lộ rõ trên nét mặt.

Giang Trần biết trong lòng phụ thân có một mơ ước, là một nhà ba người đoàn tụ. Chỉ là, nhà bọn họ, hiện tại không chỉ có ba người a.

Muốn tính toán ra, đây chính là một nhà năm người.

Thấy biểu lộ của Giang Trần có chút phức tạp, thanh âm của Giang Phong xiết chặt:

- Trần Nhi, ngươi có phải có cái gì khó nói, gạt vi phụ hay không? Chẳng lẽ... Mẹ của ngươi nàng...

- Không có, không có. Mẫu thân ngay trong Nguyệt Thần Giáo. Bất quá, nàng không có làm Thánh Nữ, làm Thánh Nữ là một người hoàn toàn khác. Chính vì Thánh Nữ này, nên mẫu thân rất khó ly khai Nguyệt Thần Giáo.


- Những người khác liên quan gì tới mẹ của ngươi?

Giang Phong lắc đầu.

- Không chỉ liên quan đến mẫu thân, cũng liên quan tới phụ tử ta. Bởi vì... Thánh Nữ đương nhiệm của Thanh Nguyệt nhất mạch, là nữ nhi của các ngươi, muội muội của ta. Mà mẫu thân, nguyên bản là Nguyệt Thần Giáo Thanh Nguyệt nhất mạch dự bị Thánh Nữ...

- Cái gì? Trần Nhi ngươi nói cái gì? Muội muội của ngươi? Nữ nhi của chúng ta?

Con mắt của Giang Phong trợn thật lớn, hiển nhiên cũng là bị tin tức này chấn trụ.

Không hề nghi ngờ, tin tức này nghe quá mức rợn cả người. Lúc trước Giang Trần nghe được tin tức này, cũng khiếp sợ không hiểu.

Mà lúc này, hiển nhiên Giang Phong cũng cả kinh không nhẹ.

- Không có khả năng, tại sao ngươi có thể có muội muội? Mẹ của ngươi làm sao có thể tái giá sinh con? Đây là giả, đây là giả, Trần Nhi, đây nhất định là giả.

Giang Phong có chút phát điên rồi.

Giang Trần cười khổ không thôi:

- Phụ thân, ai nói mẫu thân tái giá. Nàng hoài thai là cốt nhục của ngươi. Chỉ là thời điểm tách ra, nàng còn không biết mình có mang, hơn nữa, mẫu thân hoài thai, không đơn giản chỉ có một muội muội, còn có một đệ đệ. Là long phượng thai.

Tin tức này, tựa như một muộn côn trực tiếp đập vào đầu Giang Phong, để cho mắt hắn nổi đom đóm, trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết là vui mừng, hay sững sờ.

Bình Luận (0)
Comment