Sát Thần Chí Tôn

Chương 1882

Đây cũng chính là nói, mặc dù lời nói này của Thiệu Uyên công tử nghe có chút rợn cả người, nhưng đích thật là mở ra một góc độ tư duy hoàn toàn mới, mở ra lĩnh vực mà những người khác không có nghĩ đến.

Trong lúc nhất thời, những người sinh ra hoài nghi với Giang Trần, cũng chậm rãi dao động.

Chẳng lẽ, người trẻ tuổi kia nói mới là chân tướng?

Nhìn bộ dạng vững tin chắc chắc của người ta, hoàn toàn không giống như là ăn nói lung tung. Cũng không giống Kê Lang Đan Vương nói bốc nói phét, lại trống rỗng không có gì.

Đại giáo chủ hít sâu một hơi:

- Thiệu công tử, nếu như ngươi nói, vậy phải vãn hồi như thế nào?

Giang Trần khoát tay áo:

- Không cần vãn hồi, chỉ là một ít ảnh hưởng nhỏ, còn không có xuất hiện bệnh căn trí mạng. Bất quá, Hứa San tỷ tỷ, là không thể hộ lý Nguyệt Thần Bảo Thụ này nữa. Dùng Nghịch Âm Dương huyết mạch của ngươi, nên căn cứ loại thiên phú võ đạo này, lượng thân định chế một đường đi riêng. Ngày khác tiền đồ, bất khả hạn lượng.

Nói xong, Giang Trần lại nói với Đại giáo chủ:

- Đây cũng là nguyên nhân trước kia ta chúc mừng Đại giáo chủ. Nguyệt Thần Giáo các ngươi có Nghịch Âm Dương huyết mạch này, tương lai tất sẽ ra một đại nhân vật.

Lời này, càng giống như kinh lôi, ầm ầm nổ vang bên tai mọi người. Nếu thật như Giang Trần nói, Hứa San này, chẳng phải thành nhân tài không được trọng dụng rồi.


Đại giáo chủ chỉ cảm thấy đầu ông ông, tin tức này có chút quá lớn, nàng cũng có cảm giác đáp ứng không xuể.

Đột nhiên tìm được nguyên nhân bệnh của Nguyệt Thần Bảo Thụ, thuận tiện còn nhiều ra một thiên tài võ đạo?

Nghịch Âm Dương huyết mạch, đây là huyết mạch gì? Đại giáo chủ kiến thức rộng rãi, nhưng lại chưa nghe nói qua loại huyết mạch này. Thực sự thần kỳ như đối phương nói sao?

Kỳ thật Từ Thanh Tuyền cũng chưa nghe nói qua loại huyết mạch này, nàng suy đoán, có lẽ mấy giáo chủ cũng không biết. Chỉ là loại vô tri này bất tiện biểu hiện ra ngoài.

Bất quá Từ Thanh Tuyền không thèm để ý những cái này, nàng cũng không có nhiều cố kỵ như vậy.

- Thiệu công tử, ngươi nói đạo lý rõ ràng, nhưng sao ta nghe như là chuyện lạ? Nghịch Âm Dương huyết mạch là cái gì? Ngươi ngược lại nói thử xem.

Theo lý thuyết dùng thân phận khách nhân của Giang Trần hiện tại, vấn đề này của Từ Thanh Tuyền là có chút vô lễ. Bất quá tính cách tiểu cô nương của nàng, có chút ngây thơ, lại hay làm nũng, người khác chỉ coi là tâm tính của tiểu cô nương, sẽ không quá để ý.

Giang Trần đối với cô muội muội này, ấn tượng ngược lại là không tệ.

Từ Thanh Tuyền đã hỏi tới, Giang Trần tự nhiên phải hảo hảo biểu hiện một chút. Hắn biết rõ, mình biểu hiện càng xuất sắc, nói không chừng Từ Thanh Tuyền lại càng có khả năng giao Trữ Vật Giới Chỉ cho mẫu thân.

Đây là mấu chốt.

Giang Trần trầm tư một lát, nhìn Hứa San, chậm rãi nói:

- Có lẽ Hứa San tỷ tỷ vẫn rất tuổi trẻ, tối đa chừng ba mươi tuổi a?

Nữ hài tử bị người hỏi tuổi, tổng sẽ có chút thẹn thùng. 30 tuổi ở thế giới võ đạo, tựa như người bình thường ở thời kì trẻ nhỏ, còn thuộc về rất nhỏ.

Bất quá dù vậy, Hứa San vẫn có chút thẹn thùng, như muỗi vằn kêu nói:

- Ta năm nay 28 tuổi.

- Ân, 28 tuổi, cũng không bỏ qua cơ hội tu luyện tốt nhất. Nếu như đã qua 60 tuổi, vậy thật sự có chút đáng tiếc Nghịch Âm Dương huyết mạch.

Giang Trần tiếp tục nói:

- Ngươi lúc tuổi nhỏ tu luyện, hẳn rất khó đề tụ Linh lực, Linh lực luôn tan rã, trong chốc lát đan điền lửa nóng, trong chốc lát lại cảm thấy như rơi vào hầm băng. Loại biểu hiện này, căn cứ thời gian bất đồng, thoạt nhìn không hề có quy tắc xuất hiện, đúng không?


Ánh mắt Hứa San kích động lên:

- Đúng đúng đúng, ngươi cũng biết sao? Cái này... Đây rốt cuộc là vấn đề gì a?

- Nghịch Âm Dương huyết mạch, nếu như ngươi không thể hảo hảo nắm giữ đặc tính, không có thủ đoạn tu luyện lượng thân định chế, nhất định là sẽ phi thường hỗn loạn. Theo như đường đi bình thường tu luyện, hiệu quả cũng không bằng một phần năm của người khác. Nói một cách khác, ngươi ở Nguyệt Thần Giáo, rõ ràng là thiên phú nhất đẳng, nhưng kết quả lại là củi mục nhất đẳng. Lời này, không có nói sai chứ?

Hứa San lại "Oa" một tiếng khóc rống lên, những năm này, nàng thật sự bởi vì sự tình tu luyện, bị thụ vô số ủy khuất.

Nghĩ đến đây, nàng lại cảm thấy vô cùng thương tâm. Cái cảm giác bị đồng bạn giễu cợt, bị gia tộc vứt bỏ, bị người biên giới hóa, một nữ hài tử thừa nhận, gian nan gấp bội a.

Những năm này, ai cũng không có quan tâm trong nội tâm nàng nghĩ như thế nào, cũng không có người quan tâm nàng sẽ cảm thấy ủy khuất hay không.

Ngược lại là hiện tại, một người không nhận thức, một vị Đan Vương cao thượng, lại nói lời tâm huyết, đem chuyện thương tâm trong nội tâm nàng, thoáng cái câu dẫn ra.

Có được thiên phú nhất đẳng, kết quả lại thành củi mục nhất đẳng, cái này là sự tình tàn khốc bực nào a.

Mới đầu, Hứa San đối với Giang Trần còn tràn ngập oán hận, cảm thấy hắn ở chỗ này giả thần giả quỷ, muốn đem trách nhiệm đổ lên đầu nàng, cho nàng làm kẻ chết thay Nguyệt Thần Bảo Thụ.

Nhưng mà bây giờ, Hứa San rất hổ thẹn, nàng cảm giác mình thật sự quá hẹp hòi, trách lầm người ta.

Người ta từ đầu tới đuôi cũng không có ý nhằm vào nàng, trái lại còn vì nàng giải vây, vì nàng giặt rửa tội danh, vì nàng chính danh.

Nếu như không phải ở trước mặt mọi người, Hứa San tuyệt đối sẽ trực tiếp quỳ lạy Giang Trần.

Từng võ giả, mặc kệ nam nữ, đều có một mộng thiên tài.


Mà mộng thiên tài của Hứa San, ở thời điểm nàng còn chưa kịp nở rộ, đã bị sinh sinh bóp chết. Cái này là sự tình tàn nhẫn bực nào?

Tất cả mọi người nghe mà im lặng thật lâu.

Đại giáo chủ than nhẹ một tiếng, muốn nói cái gì, nhưng đến bên miệng, lại nuốt xuống dưới.

Ngược lại là Nhị giáo chủ tựa hồ còn có chút không phục:

- Cuối cùng vẫn chỉ là lời từ một phía, không biết Thiệu công tử có cái gì có thể chứng minh không?

Giang Trần đối với Nhị giáo chủ này, cũng là sư tôn của Từ Thanh Tuyền, lại không có hảo cảm gì. Hắn biết rõ, Nhị giáo chủ này nhất định là lão tổ của Thanh Nguyệt nhất mạch, chính là đầu sỏ năm đó chia rẽ nhân duyên cha mẹ. Những năm này giam lỏng mẫu thân, lưu đày đệ đệ, chỉ sợ đều xuất từ tay của hàng.

Người như vậy, Giang Trần có hảo cảm với nàng mới là lạ.

Bất quá, ở loại trường hợp này, Giang Trần cũng không muốn cùng nàng xé rách da mặt, mà cười nhạt nói:

- Với tư cách Đan Dược Sư, trách nhiệm của ta là đem sự thật nói cho các ngươi biết, về phần tiếp nhận hay không. Ta không thể bắt buộc. Cũng chưa bao giờ nghĩ tới từ chỗ các ngươi được thù lao gì. Ngày khác nếu các ngươi chứng minh lời nói của ta là chính xác, thì nhớ kỹ Tỉnh Thiên Bách trưởng lão được rồi. Nếu như không phải xem nhân tình của hắn, ta cũng chưa chắc đến.

Lời này bao nhiêu cũng có chút trang bức, nhưng mà Giang Trần không thể nói, ta tới nơi này chủ yếu là vì mật báo cho mẫu thân của ta a?

Bình Luận (0)
Comment