Sát Thần Chí Tôn

Chương 1997

́c của Khổng Tước đại đế. (1)

Đó là hy vọng, hy vọng chiến thắng Đan Hỏa thành, trở thành thế lực đan đạo đệ nhất bát vực.

Mà Tu La đại đế tuy rằng tu vi rất mạnh, nhưng mà đặt trên bát vực, cũng chỉ như vậy, cũng không có ưu thế mang tính áp đảo như Khổng Tước đại đế.

Trong lòng mọi người đều có cán cân.

Cũng biết nên cân nhắc nặng nhẹ thế nào.

Bàn Long đại đế cũng mừng rỡ, vỗ đùi nói:

- Đúng vậy a. Tại sao ta lại không nghĩ tới chuyện này cơ chứ? Tịch Diệt đạo huynh, chúng ta bây giờ đem tin tức Tùng Hạc đan truyề nra ngoài, ngươi cảm thấy thế nào?

Tịch Diệt đại đế cười nói:

- Đang định như thế a.

Vô Song đại đế luôn không lên tiếng, chỉ ngồi bên cạnh Giang Trần. Hắn chỉ là khách khanh, là bảo tiêu của Giang Trần, cho nên vốn không có lên tiếng.

Nghe thấy bọn họ thảo luận, hắn cũng không nhịn được mở miệng nói:

- Nhị vị đạo hữu, cho Mạch mỗ nói hai câu được không?


Uy danh hiển hách của Vô Song đại đế ở bát vực cũng là cái tên như sấm đánh bên tai. Tuy rằng Vô Song đại đế còn chưa đạt tới cấp bậc đỉnh tiêm như Khổng Tước đại đế và Đan Cực đại đế.

Nhưng trong hàng ngũ đại đế, cũng tuyệt đối là một tồn tại thượng thừa.

Nhân vật như vậy trở thành khách khanh của Giang Trần, trở thành bảo tiêu của Giang Trần khiến cho Tịch Diệt đại đế và Bàn Long đại đế vô cùng cao hứng.

Thấy hắn muốn nói, tự nhiên bọn họ càng không có khả năng phản đối.

- Mạch đạo huynh muốn mở miệng, tự nhiên chúng ta phải rửa tai lắng nghe. Ha ha.

Bàn Long đại đế cười to.

Mạch Vô Song cũng không có sĩ diện mà gật gật đầu nói:

- Có lẽ các ngươi đều đã nghe nói qua tên của Mạch mỗ. Mạch mỗ tuy rằng tu vi không cao, thế nhưng lòng dạ vẫn coi như cao. Vì sao Mạch mỗ lại làm khách khanh cho Chân lão đệ?

Vì sao?

Bàn Long đại đế và Tịch Diệt đại đế vô cùng tò mò, quốc chủ Thương Vân đại quốc Lý Xuân Vũ thì càng thêm hiếu kỳ, bọn họ cũng nghe qua một ít tin đồn. Nhưng nội tình cụ thể như thế nào, bọn họ vẫn không quá xác định.

Hiện tại nghe Vô Song đại đế dường như định nói ra, tự nhiên bọn họ vô cùng hiếu kỳ.

- Nguyên nhân rất đơn giản. Chân thiếu chủ chẳng những có ân cứu mạng với ta, còn có ân cứu mạng với đạo lữ ta. Ta thiếu nợ đệ ấy hai cái mạng. Mà đan dược mà đệ ấy cứu tính mạng đạo lữ ta chính là Tùng Hạc đan này. Tùng Hạc đan này có tác dụng công tham tạo hóa, lão phu tận mắt nhìn thấy. Thương thế của đạo lữ ta, trên bát vực có lẽ rất nhiều người đều biết. Ngàn năm qua ta nghe ngóng bốn phía, chạy chữa khắp nơi, chắc hẳn mọi người cũng nghe qua. Hiện tại đạo lữ ta đã triệt để khỏi hẳn, lại không có tai họa ngầm gì.

Tùng Hạc đan? Cứu sống tính mạng của đạo lữ Vô Song đại đế?

Lần này tất cả mọi người có chút không bình tĩnh được. Bọn họ cũng suy đoán ra Vô Song đại đế khăng khăng nhất mực với Chân thiếu chủ như vậy nhất định là có ân huệ gì đó.

Thế nhưng không thể tưởng tượng được lại là như vậy.

Bầu không khí ở hiện trường giống như ngưng đọng lại.

Một lúc lâu sau Tịch Diệt đại đế kia mới thở dài một tiếng, nói:

- Không thể tưởng tượng được, không thể tưởng tượng được, tạo hóa đan đạo của Chân thiếu chủ lại siêu tuyệt như vậy. Lưu Ly vương thành này trừ phi mỗi người đều không có mắt thì mới bỏ qua thiên tài bực này. Chỉ cần Tịch Diệt ta còn ở Lưu Ly vương thành một ngày, ta nhất định sẽ ủng hộ Chân thiếu chủ. Bất luận kẻ nào, bất luận có dã tâm ra sao, chỉ cần có ý đồ gây bất lợi cho Chân thiếu chủ, ta nhất định sẽ liều mạng tới cùng.

Tịch Diệt đại đế lúc này coi như chân chính tỏ thái độ.

- Hắc hắc, loại chuyện này sao thiếu được Bàn Long nhất mạch của ta được?

Bàn Long đại đế cũng hào khí vạn trượng, nói:


- Có lẽ có người cho rằng chúng ta có tư tâm, là bởi vì có tình hương khói với Khổng Tước đại đế. Nhưng bọn họ lại không biết, suy nghĩ của chúng ta mới chính thức là xuất phát từ tiền đồ của Lưu Ly vương thành. Ta từ đầu tới cuối đều luôn tin rằng, Lưu Ly vương thành ở trong tay Chân thiếu chủ sẽ càng đi tới huy hoàng hơn. Điểm này ngay cả Khổng Tước đại đế bệ hạ lúc trước cũng tự mình nói qua.

- Đúng vậy, người có thể khiến cho Khổng Tước đại đế bệ hạ tự nói không bằng, trừ Chân thiếu chủ ra còn có người nào nữa?

Tịch Diệt đại đế cũng gật đầu nói.

Thương Vân quốc chủ tự nhiên biết rõ hai vị đại đế này kẻ xướng người họa là cho hắn xem.

- Nhị vị đại đế, Xuân Vũ ta tuy rằng thế lực thấp kém, thế nhưng cũng biết nhận ân một giọt nước báo đáp một dòng suối. Khổng Tước đại đế bệ hạ có ân với ta. Chân thiếu chủ có ân với khuyển tử. Lý gia Thương Vân đại quốc ta cũng thề chiến đấu tới cùng vì Khổng Tước thánh sơn.

Vô Song đại đế cười ha hả:

- Nói như vậy, người thiếu nợ Chân thiếu chủ như lão phu há có thể không ứng phó toàn lực cơ chứ?

Tứ đại hoàng giả cũng nhanh hcosng nói:

- Tứ đại hoàng giả chúng ta cũng nguyện bảo vệ vinh quang của Khổng Tước thánh sơn, bảo vệ địa vị của Chân thiếu chủ, thề sống chết có nhau.

Tứ đại hoàng giả giờ phút này tuyệt đối vô cùng kích động. Bọn họ cũng không phải là kẻ ngu, biết rõ ý nghĩa của Tùng Hạc đan này thế nào.

Nhân tâm có đôi khi luôn trọng sự thực.

Uy danh khi trước của ngươi, cống hiến trước đó của ngươi, trước mặt lợi ích, trước mặt sự thực có lẽ sẽ trở nên vô cùng yếu ớt.

Cho nên trước đó những chuyện mà Chân thiếu chủ làm cho Lưu Ly vương thành, có lẽ sẽ làm cho rất nhiều người tràn ngập sùng bái với hắn, cảm thấy tiếc hận vì hắn.

Nhưng khi thực sự muốn bọn họ đưa ra lựa chọn, bọn họ chưa chắc sẽ vì sự sùng bái này mà nghiêng về phía Chân thiếu chủ mà buông tha cho việc lựa chọn Tu La đại đế.


Giữa một đại đế thành danh mấy ngàn năm và một thiếu chủ, người bình thường đều chọn người đầu tiên.

Đây là sự thực.

Năng lực của đại đế, thế lực của đại đế đều quyết định ưu thế của hắn.

Thế nhưng mà có một thứ gọi là lợi ích, thứ này cũng tác dụng mang tính quyết định.

Tùng Hạc đan, hoặc có lẽ bây giờ còn không có cách nào chuyển đổi thành lợi ích thực sự. Thế nhưng chỗ tốt của loại đan dược này còn đó, ai mà không muốn nhận được một khỏa chứ?

Hiện tại bởi vì vấn đề lập trường, đắc tội Chân thiếu chủ, nghiêng về phía Tu La đại đế, vậy thì con đường này chẳng khác nào tự tay chặt đứt. Về sau còn muốn nhận được Tùng Hạc đan từ tay Chân thiếu chủ sao?

Đó căn bản chính là chuyện nằm mơ.

Tứ đại hoàng giả thận trọng, bọn họ suy nghĩ một lát là lập tức nhận ra địa vị chiến lược của Tùng Hạc đan trong đại hội chư hầu lần này.

Nếu như nói trước đó bọn họ cảm thấy Chân thiếu chủ đấu với Tu La đại đế, phần thắng nhiều lắm chỉ có một hai thành. Như vậy nếu như có Tùng Hạc đan này nói không chừng phần thắng ít nhất sẽ tăng lên một hai thành.

Nghĩ tới đây trong lòng mọi người vui sướng.

- Thiếu chủ, vài vị chưa hầu bên ngoài đang cầu kiến thiếu chủ.

- Đám người chư hầu bảy thành phía nam cầu kiến.

Bình Luận (0)
Comment