Sát Thần Chí Tôn

Chương 2078

́o nhân tâm. (2)

Ánh mắt Giang Trần lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Tu La đại đế:

- Hiện tại ngươi có thể mang theo người của ngươi rời khỏi. Vẫn là câu nói kia, nếu như chuyện Khổng Tước đại đế bệ hạ mất tích có liên quan tới ngươi. Đừng nói ngươi rời khỏi Lưu Ly vương thành, cho dù ngươi có trốn sâu xuống lòng đất ba ngàn trượng thì bổn thiếu chủ cũng sẽ bắt ngươi trị tội.

Khi Giang Trần nói chuyện khí thế phi phàm, hơn nữa bây giờ hắn đang là đầu tàu của mọi người, lại đang phẫn nộ thay mọi người, cho nên khí thế cũng triệt để áp Tu La đại đế.

Tu La đại đế tuy rằng cứng rắn, thế nhưng lúc này cũng không dám đối chọi gay gắt, chỉ cười lạnh, vung tay lên:

- Chúng ta đi.

Những người quyết định đi theo Tu La đại đế nhao nhao rời đi. Nhanh như chớp, trong nháy mắt đã biến mất không còn tung tích.

- Chân thiếu chủ, cứ để cho bọn họ đi vậy sao?

Bàn Long đại đế có chút buồn bực.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:


- Không sao, hắn muốn đi, thì cứ cho hắn đi. Cuối cùng cũng có một ngày ta sẽ khiến hắn phải trả giá thật nhiều.

Tự nhiên Giang Trần không quá can tâm tình nguyện thả Tu La đại đế rời đi. Chỉ là hiện tại Lưu Ly vương thành thực sự đã náo loạn tới mức không chịu nổi rồi. Nếu như lúc này lại phát động nội chiến một hồi. Lưu Ly vương thành sẽ nguyên khí đại thương.

Tu La đại đế và Thương Hải đại đế liên thủ, một khi liều mạng. Bên bọn họ cũng tuyệt đối phải trả một cái giá lớn, thảm thiết.

Hiện tại Niêm Hoa đại đế và Trấn Nhạc đại đế cùng với Trảm Không đại đế tuy rằng đã thừa nhận địa vị của Chân thiếu chủ hắn, thế nhưng mà thực sự chiến đấu, bọn họ cống hiến bao nhiêu lực lượng, đây là điều hắn cũng không quá nắm chắc.

Vạn nhất bọn họ không xuất lực, chỉ để cho Khổng Tước thánh sơn và Tu La đạo tràng sống mái với nhau. Kết quả người chịu thiệt vẫn là Khổng Tước thánh sơn.

Cho nên trong lòng Giang Trần mặc dù không muốn, thế nhưng xuất phát từ đại cục, vẫn ẩn nhẫn không phát tác.

Hiện tại Lưu Ly vương thành cần ổn định mà không phải là chém giết.

Huống chi hiện tại hắn cũng không đưa ra được chứng cứ gì, có thể trực tiếp chứng minh việc Khổng Tước đại đế mất tích có liên quan tới Tu La đại đế giở trò quỷ.

Trong lòng hắn vững tin, việc này tuyệt đối có liên quna tới Tu La đại đế. Thế nhưng mà không có chứng cứ trực tiếp, lại hưng sư vấn tội lúc này, không có sức thuyết phục tuyệt đối.

Hiện tại nhân tâm bất ổn, muốn cho chư hầu khắp nơi quy tâm, làm cho mọi người không nên nghi thần nghi quỷ, nhất định trước tiên phải ổn định cục diện, sau đó chậm rãi xử lý.

Niêm Hoa đại đế thấy Giang Trần xử lý như vậy, trong lòng âm thầm gật đầu. Xem trọng Giang Trần lại tăng thêm một tầng, người trẻ tuổi không có vì thắng lợi mà choáng váng đầu óc, có thể ổn định đại cục, làm được điểm này cũng không dễ dàng.

Ánh mắt Giang Trần lạnh nhạt lại có chút uy nghiêm nhìn về phía chư hầu phía dưới:

- Các ngươi đã lựa chọn lưu lại, không quản các ngươi trước kia trong lòng có suy tính gì. Bổn thiếu chủ vẫn phải nói một phen, các ngươi là người Lưu Ly vương thành, nhất định phải đứng trên lợi ích của Lưu Ly vương thành mà cân nhắc vấn đề. Nếu như trong các ngươi có ai lòng không ở Lưu Ly vương thành, thậm chí làm việc có lỗi với Lưu Ly vương thành. Bổn thiếu chủ sẽ không tha thứ. Lưu Ly vương thành ta từ trước tới nay dựa vào cái gì mà đứng ở đỉnh phong bát vực? Dựa vào đoàn kết chân thành, dựa vào sự đồng tâm hiệp lực của mọi người.

Niêm Hoa đại đế cũng gật đầu phụ họa:

- Chân thiếu chủ khoan hồng độ lượng. Không so đo chuyện trước kia của các ngươi, từ nay về sau các ngươi cũng không cần lo lắng tới chuyện trước đó. Từ nay về sau mọi người chỉ cần đem tâm tư mình đặt vào Lưu Ly vương thành, tử trung với Lưu Ly vương thành, địa vị của các vị cũng không bị uy hiếp.

- Đúng vậy, chư hầu các ngươi nên nhớ kỹ điểm này.

Chư hầu khắp nơi ầm ầm lĩnh mệnh:


- Chúng ta sẽ ghi nhớ.

Giang Trần khoát tay nói:

- Đại hội chư hầu hiếm khi tổ chức một lần. Các ngươi đã tới thì nên ở lại Lưu Ly vương thành vài ngày. Bổn thiếu chủ sẽ đích thân khai đàn giảng bài, truyền thụ tâm đắc đan đạo. Bổn thiếu chủ còn quyết định thành lập một học viện ở trong Lưu Ly vương thành, chuyên môn bồi dưỡng thiên tài đan đạo cao cấp. Đệ tử chư hầu các ngươi, phàm là người có thiên phú đan đạo kiệt xuất thì có thể ứng tuyển.

Đánh một gây lại cho một quả táo ngọt.

Nếu như nói là trước đó hắn uy hiếp chư hầu khắp nơi, hiện tại chính là lôi kéo, thu nạp nhân tâm.

Quả nhiên nghe Giang Trần nói vậy chư hầu khắp nơi vui mừng không thôi. Trong nhà chư hầu nào mà không có đệ tử có thiên phú đan đạo xuất chúng cơ chứ?

- Tốt, quá tốt rồi. Chân thiếu chủ vạn tuế.

- Quả nhiên vẫn là Chân thiếu chủ sảng khoái. Ta nghĩ kỹ rồi, từ nay ta ủng hộ Chân thiếu chủ, ai phản đối Chân thiếu chủ thì lão tử sẽ không để yên cho kẻ đó.

- Đúng vậy Chân thiếu chủ thực tâm vì Lưu Ly vương thành chúng ta. Tuy rằng người còn trẻ tuổi, thế nhưng những năm này thực sự làm ra rất nhiều cống hiến cho Lưu Ly vương thành.

- Đúng vậy, học viện đan đạo này còn công khai thu nạp nhân tài, là chuyện tốt tạo phúc muôn đời. Giới đan dược của Lưu Ly vương thành chúng ta tuy rằng có chút truyền thừa, thế nhưng không có nội tính một cách quy củ. Lần này học viện đan đạo mở ra, nhất định sẽ nhấc lên một cơn sóng lớn trong giới đan dược.

- Tốt, tốt, đây thực sự là chuyện tốt phấn chấn nhân tâm a.

Các lộ chư hầu vui vẻ không thôi.


Niêm Hoa đại đế và Trấn Nhạc đại đế một bên nhìn nhau, đối với Giang Trần lại càng thêm mấy phần bội phục.

Tịch Diệt đại đế cũng mỉm cười tán thưởng:

- Chân thiếu chủ, không hổ là Chân thiếu chủ, một khi làm ra chuyện này, chư hầu khắp nơi nhất định sẽ quy tâm về một mối a.

Bàn Long đại đế cười ha hả:

- Ta đã sớm nói rồi, Chân thiếu chủ là người có đại khí vận. Bằng không mà nói Khổng Tước đại đế bệ hạ cũng không quyết đoán lập người làm thiếu chủ như vậy.

Vô Song đại đế cất cao giọng nói:

- Chư vị, Chân thiếu chủ có thiên phú đan đạo thế nào, tất cả mọi người đều rõ ràng như ban ngày a. Mạch Vô Song ta bình sinh vào nam ra bắc, đã bái kiến vô số đại năng đan đạo, nhưng ta vẫn nói một câu, tu vi đan đạo của Chân thiếu chủ và nội tình đan đạo, vẫn là tồn tại mà bình sinh Mạch mỗ ít thấy. Ta không biết trong lòng mọi người vị trí thiên hạ đệ nhất là của ai. Thế nhưng trong lòng Mạch mỗ, Chân thiếu chủ chính là đệ nhất nhân trong giới đan đạo.

- Đúng vậy, Chân thiếu chủ đứng nhất đan đạo, điểm này bổn đế cũng có thể làm chứng.

Bàn Long đại đế cười lớn:

- Chư vị nhất định còn nhớ rõ, lúc trước lão phu còn là Bàn Long phiệt chủ, dương thọ gần hết, nguy cơ trong sớm tối, cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng lão phu chết chắc. Ngay cả bản thân lão phu cũng cho rằng lúc ấy mình chết chắc. Thế nhưng mà vì sao lão phu lại không chết?

Bình Luận (0)
Comment