Sát Thần Chí Tôn

Chương 220

Mà Đường Long hắn muốn phó thác đồ vật, phải ở trong bảy ngày đưa trở về. Nếu như chậm, lại đưa trở về liền không có bất kỳ ý nghĩa.

Đủ loại tâm lý mâu thuẫn, làm cho Đường Long dặn đi dặn lại.

Giang Trần vỗ vỗ bả vai Đường Long:

- Đừng lo lắng, ta biết rõ thứ này đối với gia đình ngươi rất trọng yếu, đảm bảo không trễ nãi sự tình.

Đường Long hơi có chút cảm động, hắn chỉ là một Võ Giả bình thường, làm chức nghiệp này, vẫn luôn bị người xem thường.

Mà vị khách quý của tứ vương tử này, bình dị gần gũi như thế, chẳng những đáp ứng giúp hắn đưa đồ vật về nhà, còn thân thiết đập bờ vai của hắn như vậy.

- Vị thiếu gia này thật sự là người hảo tâm, lão Đường ta muốn hỏi cao tính đại danh của ngài một chút.

- Ta họ Giang, sau này chúng ta còn gặp lại. Nếu ngươi về vương đô, ta sẽ mời ngươi uống rượu.

Giang Trần cười cười, vẫy vẫy tay, lúc này đoàn người mới cáo từ ly khai.

Dựa theo lộ tuyến mà Đường Long chỉ điểm, đoạn đường này quả nhiên thông suốt, cộng thêm tốc độ của Kim Dực Kiếm Điểu, một canh giờ sau, liền bay ra hơn 1000 dặm.

- Mọi người thả chậm tốc độ, vùng này, có lẽ đã tiến vào khu vực của Càn Lam Bắc Cung. Theo như Đường Long nói, chỗ này, phải coi chừng, không nên đụng phải địa bàn của bọn hắn.

Giang Phong lão luyện thành thục nói.

Hắn biết rõ, nhi tử cùng đám thân vệ kia, đều là tâm tính người trẻ tuổi, phi hành như thế, nhất định là thoải mái phiêu phiêu, sợ là sợ quá mức rêu rao, chọc thị phi.


Tính cách Giang Trần cũng không thích rêu rao, ước thúc bộ chúng, ở trong tuyến đường quy định, từ từ phi hành.

- Trần thiếu, Thiên Quế Vương Quốc này, diện tích lãnh thổ bao la, địa hình cũng có rất nhiều cảnh sắc.

Kiều Bạch Thạch cũng là lần đầu tiên đến Thiên Quế Vương Quốc.

- Thiên Quế Vương Quốc thanh danh lan xa, quả nhiên danh bất hư truyền.

Ngay cả người kiêu ngạo như Câu Ngọc, cũng không thể không tán thưởng một câu.

Đông Phương Vương Quốc cùng Thiên Quế Vương Quốc so sánh, xác thực kém không chỉ một chút.

Giang Trần cười cười, lại không nói gì. Muốn nói tầm mắt, hắn ở kiếp này là chưa đi qua địa phương nào, nhưng mà kiếp trước của hắn, lại xem lượt Chư Thiên, Đại Thế Giới, đại vị diện gì không có chứng kiến.

Thiên Quế Vương Quốc này, nhiều nhất chỉ là mạnh hơn Đông Phương Vương Quốc một chút, tài nguyên phong phú hơn một chút, cuối cùng cũng chỉ là một Vương Quốc thế tục.

Chúng khác biệt, là khác biệt giữa đại quốc cùng tiểu quốc.

Khá tốt, đám người Kiều Bạch Thạch này, ở Đông Phương Vương Quốc coi như là đại nhân vật, ít nhất không có cả kinh quá trớn.

Nếu như là Tuyên Bàn tử đi theo, tất nhiên sẽ rống to, trắng trợn phát tiết.

Bất quá, Tuyên Bàn tử lại không có đi theo Giang Trần. Cũng không phải Tuyên Bàn tử không muốn, hắn là mười cái trăm cái nguyện ý.

Nhưng Tuyên Bàn tử cuối cùng là nhi tử của Kim Sơn Hầu, là Kim Sơn Hầu truyền nhân. Cha của hắn Kim Sơn Hầu căn bản không có khả năng để hắn ly khai.

Hiện tại Kim Sơn Hầu, là Đông Phương Vương Quốc Tứ đại chư hầu, sau này Tuyên Bàn tử sẽ là Tứ đại chư hầu truyền nhân, nếu như hắn ly khai, gia tộc liền rối loạn.

Mặc dù Tuyên Bàn tử không vui, cũng phải ngoan ngoãn làm tốt thân phận người thừa kế của hắn.

Hồ Khâu Nhạc cũng đồng dạng, đây là chí hướng của Hồ Khâu Nhạc, so với Tuyên Bàn tử thì kiên định nhiều lắm. Mặc dù hắn đối với Giang Trần rất sùng bái, nhưng lý tưởng cá nhân cuối cùng là xếp ở vị trí thứ nhất.

Đương nhiên, Giang Trần cũng không có nghĩ qua phải dẫn bọn hắn đi. Nói cho cùng, hai người này chỉ là một đoạn tục duyên của tiền nhiệm Giang Trần lưu lại.

Một đoàn người, cứ nhàn nhã bay đi.

Đột nhiên, bên tai Giang Trần hơi động một chút, Thuận Phong Chi Nhĩ đã nghe được xa xa có chân khí phi tốc chấn động, đó là tốc độ thuộc về phi hành, tốc độ cực nhanh, hơn nữa là hướng phía bọn họ bay tới.

Bờ môi Giang Trần khẽ động, ước thúc tất cả Kim Dực Kiếm Điểu thả chậm tốc độ, thối lui đến hai bên hư không.

Hắn cũng không muốn bị người ngang nhiên bay tới kia đụng trúng.


Tuy Giang Trần không sợ gây chuyện, nhưng lại không muốn tự nhiên đâm ngang.

- Long Nha vệ phá án, người phía trước, đều tránh ra cho ta!

Một tiếng quát chói tai truyền đến, hai đạo hào quang màu vàng nhạt, phá không mà đến. Hai con linh cầm màu vàng, cánh chim giãn ra, như là mũi tên, xuyên vân phá sương, hướng nhóm người Giang Trần bay vụt tới.

Giang Trần ước thúc Kim Dực Kiếm Điểu, tránh ra một lối đi.

Hai đạo lưu quang chạy như bay mà qua, người trên lưng linh cầm màu vàng nhạt, kinh hồng thoáng nhìn, chứng kiến nhóm người Giang Trần, liền hơi có chút kinh ngạc.

Một người bên trong "Ồ" một tiếng, nhưng không có dừng lại, mà vội vội vàng vàng xuyên qua, cũng không có dừng lại chút nào.

Chỉ chớp mắt, hai đạo lưu quang kia liền biến mất ở trong vụ hải, mất đi bóng dáng.

- Long Nha vệ?

Giang Trần ẩn ẩn nhớ rõ, Diệp Dung từng nói qua, Long Nha vệ này là Hoàng gia vệ đội của Thiên Quế Vương Quốc. Cơ bản cùng loại với Thiên Đô quân của Đông Phương Vương Quốc.

Chỉ là, chức năng cùng quyền hạn của Long Nha vệ, so với Thiên Đô quân lại cao hơn rất nhiều.

Ít nhất, tại Đông Phương Vương Quốc, Thiên Đô quân rất ít ly khai vương đô phá án. Còn Long Nha vệ, tựa hồ cả nước đều có bóng dáng của bọn hắn.

Hơn nữa bọn hắn đến đâu, thế lực địa phương đều phải cho ba phần mặt mũi.

Long Nha vệ, đại biểu chính là vương thất Thiên Quế Vương Quốc, lời nói không dễ nghe, bọn hắn là tai mắt của quốc quân Thiên Quế Vương Quốc.

Những người khác, cho dù là chư hầu địa phương, đụng phải Long Nha vệ, cũng phải suy nghĩ ba phần.

- Long Nha vệ này, thật đúng là mạnh.

Câu Ngọc cũng âm thầm tắc luỡi.


- Chẳng lẽ Thiên Quế Vương Quốc, thậm chí ngay cả Long Nha vệ bình thường, cũng phân phối linh cầm phi hành?

Trong giọng nói của Câu Ngọc công chúa, có vài phần kinh ngạc.

Đông Phương Vương Quốc, cho dù là vương thất, cũng không có loại linh cầm phi hành này. Không phải Đông Phương Vương Quốc không có linh cầm, mà là Đông Phương Vương Quốc căn bản không có bổn sự khống chế linh cầm.

Giang Trần, xem như dị loại của Đông Phương Vương Quốc rồi. Câu Ngọc cũng không biết Giang Trần rốt cuộc là làm sao đến, nhưng đây là bí mật độc nhất vô nhị của người ta, Câu Ngọc cũng không tiện hỏi.

- Được rồi, chúng ta đi thôi.

Tuy Giang Trần hơi có chút kinh ngạc, nhưng cũng không có chú ý quá nhiều.

Một đoàn người tiếp tục tiến lên, còn chưa đi bao xa, trước mặt lại truyền tới chân khí chấn động, hơn nữa lúc này đây, lực chấn động so với trước uy thế mạnh hơn không chỉ một lần.

Bảy tám đạo lưu quang hội tụ thành một đoàn quang vân, phi tốc bay nhanh mà đến.

Căn cứ nguyên tắc không gây phiền toái, bọn người Giang Trần lại nhường đường. Vốn tưởng rằng nhóm người này cũng sẽ bay qua rất nhanh.

Lại không nghĩ rằng, bảy tám đạo lưu quang kia đột nhiên dừng lại.

Tổng cộng tám con Thanh sắc Dực Long, diện mục dữ tợn, giương nanh múa vuốt, lộ ra thập phần hung hãn. Đối với Kim Dực Kiếm Điểu nhe răng trợn mắt, một bộ khiêu khích.

Dực Long này, tựa hồ so với Đường Long cưỡi Dực Long còn cao hơn một bậc.

Bình Luận (0)
Comment