Sát Thần Chí Tôn

Chương 2374

- Chư vị, trước đó đã có ước định, các người còn nhớ rõ hay không? Phương án phân phối đã được mọi người tán thành. Như vậy hiện tại chúng ta nhất định phải tuân thủ quy tắc này. Theo như phương án này mà phân phối lợi ích. Nếu như có người có ý đồ quấy rầy, trực tiếp tước đi tư cách nhận được lợi ích. Mọi người còn có dị nghị nào không?

Lời nói của Vân Lan đại đế vẫn còn có chút đạo lý. Đã định ra phương án phân phối, như vậy nhất định phải chấp hành. Nếu không trước đó cãi nhau lâu như vậy, chẳng khác nào không có bất kỳ ý nghĩa nào.

Phương án trước đó Đan Hỏa thành bọn họ và mấy thế lực phụ thuộc được phân sáu thành lợi ích. mà Thiên Long phái và Cửu Dương Thiên Tông được phân mỗi bên một thành rưỡi.

Một thành còn lại phân cho tất cả thế lực còn lại.

Mà lúc này, số người vào trong cũng không còn nhiều lắm. Nhưng mà dù vậy, chỉ sợ mỗi người cũng chỉ được phân một kiện.

Ánh mắt Giang Trần quét trên những cái kệ kia, hắn đối với những thần binh lợi khí kia không quá hứng thú. Binh khí tốt, có thể thành toàn cho một võ giả. Cũng có thể hủy diệt một võ giả.

Có được thần binh lợi khí sắc bén, không gì cản phá, dễ dàng làm cho người ta sinh ra cảm giác ỷ lại. Mà loại cảm giác ý lại này bình thường chưa hẳn đã tốt.

Những loại bảo vật khác, cơ bản giống nhau, tuy rằng đều có đặc điểm riêng, thế nhưng đối với Giang Trần mà nói, cũng không phải có lực hấp dẫn quá lớn.

Phù lật, đan dược, đối với những người bình thường mà nói, đều là đại tạo hóa. Nhưng đối với Giang Trần mà nói lại là thứ nhạt nhẽo vô cùng.

Quan trọng nhất là những cự đầu đế cảnh kia nhìn chằm chằm vào, căn bản không tới phiên tiểu nhân vật trong Tử Yên tông như hắn đoạt bảo bối.


Giang Trần dứt khoát thoải mái đứng ở một góc lạnh nhạt quan sát.

Hiện tại trong đầu hắn như lọt vào trong sương mù, hắn cảm giác, cảm thấy cung điện này có chút quỷ dị, nhưng khi nhìn thấy Tàng Bảo các này, những bảo vật này thực sự rõ ràng

Bất luận một kiện nào ném tới cương vực nhân loại đều có thể coi là trọng bảo. Có một bộ phận còn được xưng là bảo vật tuyệt thế, hi hữu không thôi.

- Chẳng lẽ là ta đa nghi? Bí cảnh này cuối cùng chỉ là một thánh địa thượng cổ? Cũng không có những nguy cơ như ta đoán.

Mỗi một lần phán đoán, hoài nghi của Giang Trần đều không sai lầm.

Thế nhưng mà chỉ cần đạo dây chuyền phong ấn kia không lừa gạt hắn. Chỉ ần đạo dây chuyền phong ấn kia vẫn còn ở trong trạng thái cảnh giác cao độ. Giang Trần sẽ không để cho mình buông lỏng cảnh giác.

- Những bảo vật này bất luận một kiện nào đều có thể nói là hi hữu. Bất quá đối với ta mà nói, thêm một kiện bảo vật tuy rằng quan trọng, thế nhưng cũng không phải là thiếu một kiện bảo vật cũng không được. Việc này, an toàn là thứ nhất. Không phải là loại bảo vật khiến cho hai mắt ta tỏa sáng, ta tuyệt đối sẽ không đi mạo hiểm.

Trong lòng Giang Trần có chủ ý kiên định của mình.

Sau khi có chủ ý này, Giang Trần lại chậm rãi quan sát. Tàng Bảo các này bất phàm như vậy, Giang Trần vừa rồi cũng chỉ đơn giản quét mắt một vòng, cũng không có quan sát từng cái một.

Những bảo vật đặt trên kệ kia, Giang Trần chậm rãi phân tích từng cái một. Dùng nhãn lực và lịch duyệt của hắn. Trên cơ bản sẽ không nhìn nhầm tới chín thành.

Những cự đầu Đế cảnh kia rốt cuộc cũng thương lượng xong.

- Chư vị, bảo vật trên kệ tổng cộng có ba trăm sáu mươi kiện. Chúng ta sẽ phân những bảo vật này theo tỷ lệ lúc trước để phân phối tới tay chư vị.

Vân Lan đại đế mở miệng khiến cho tất cả mọi người chờ mong.

Trên đường đi bọn họ trải qua thiên tân vạn khổ, mạo hiểm trải qua các loại nguy hiểm, không phải là vì giờ phút này sao? Hiện tại nhìn thấy Tàng bảo các rực rỡ muôn màu này, bọn họ sao có thể không động tâm cơ chứ?

Quá trình sắp xếp vô cùng gian nan. Tất cả cường giả Đế cảnh cãi cọ không ngừng, các loại ồn ào, tranh chấp diễn ra, cuối cùng vẫn phân được ra cấp bậc.

Giang Trần nhìn thấy tình huống lúc sắp xếp này cũng âm thầm gật đầu.

- Những cường giả Đế cảnh này cũng không hoàn toàn là đám đầu óc vô nước. Sắp xếp đẳng cấp trên cơ bản đều tính toán chính xác, không có cá lọt lưới.


Giang Trần cười tự giễu:

- Ta bây giờ chỉ là một đệ tử hậu bối trong Tử Yên tông, chỗ tốt chia cắt bảo vật này tự nhiên không tới phiên ta.

Nhưng mà Giang Trần cũng không nhụt chí, ánh mắt của hắn quét mắt qua những thứ trên một chiếc bàn gần đó.

Trên mặt bàn kia có một cây bút đồng, nhìn vào bên trong ống đựng bút có mời mấy chiếc lông bút. Trải qua thời kỳ thượng cổ cho tới bây giờ, ống đựng bút kia cũng có chút cổ xưa, những bút lông kia cũng có chút rách rưới.

Trong lúc đó có vài võ giả đi tới trước cái bàn này, lật tới lật lui trên mặt bàn, cũng có vài người cầm lấy ống đựng bút kia, lật qua lật lại xem một hồi, không có nhìn ra chút manh mối nào, lúc này mới khinh thường ném qua một bên.

Bọn họ có thể xách định ống bút này là vật bình thường, căn bản không có chỗ gì đặc thù.

Mà những chiếc lông bút trong ống bút kia trên cơ bản đều là đồ bỏ đi, chiếc bút đồng cũng không có tác dụng gì.

Đương nhiên ở nơi này hiện tại có nhiều võ giả như vậy, đồ vật mà ngươi vứt bỏ, những người khác chưa chắc đã chướng mắt. Có người vứt bỏ, có người lại lần nữa nhặt lên.

Nhưng mà cuối cùng vẫn không có người nào vừa ý ống bút này.

Đợi những cường giả bát vực chọn lựa một chút, cái bút đồng cùng với ống bút này đã rơi lả tả khắp nơi, không có ai chú ý tới nó.

Những võ giả thế lực nhị lưu, tam lưu kia thấy thứ mà cường giả bát vực vứt bỏ, ngay từ đầu cũng có mấy người có tâm lý muốn đi sửa mái nhà dột.

Thế nhưng mà trải qua rất nhiều lần quan sát, bọn họ lại phát hiện ra, chiếc bút đồng này quả thực là vật bình thường.


- Mẹ nó, quả nhiên là thứ vứt đi. Trong Tàng Bảo các cũng có vật như vậy sao?

Một võ giả hùng hùng hổ hổ vứt chiếc bút đồng cùng với ống đựng xuống dưới chân.

Ống đựng bút kia hình trụ, cho nên cuồn cuộn lăn tới chân Giang Trần.

Giang Trần không tỏ vẻ gì, nhặt ống đựng này lên, thổi thổi tro bụi bên trên, cười nói:

- Không có ai vừa ý sao? Cho dù không phải là bảo bối, đó cũng là đồ vật trong thánh địa thượng cổ a. Lấy làm vật kỷ niệm cũng không tệ nha.

Giang Trần có chút tự giễu nói, mấy người chung quanh thấy một màn như vậy đều nở nụ cười lạnh, khinh thường. Hiển nhiên đối với hành động nhặt thứ bỏ đi của Giang Trần rất là khinh thường.

Giang Trần cũng không để ý tới ánh mắt người bên ngoài, tiện tay nhặt ống đựng kia nhét vào trong nhẫn trữ vật của mình.

Hai thứ này đã bị người ta lật đi lật lại rồi vứt bỏ. Hiên nhiên không có ai cảm thấy hứng thú với nó nữa. Bởi vậy hành động này của Giang Trần cũng không khiến cho người khác sinh ra sự hoài nghi.

Ngược lại có mấy người nhếch môi nở nụ cười khinh thường.

Giang Trần thấy không có ai tìm hắn gây phiền phức, trong lòng thầm thở dài một hơi. Vừa rồi hắn còn thực sự lo lắng những người này nửa đường tiếc nuối, lấy thứ này đi.

Bình Luận (0)
Comment