Sát Thần Chí Tôn

Chương 2393

Đây tuyệt đối không phải nói chuyện giật gân. Đây là khâu cuối cùng, cũng là khâu gian nan nhất. Thần hồn là thể phách chia lìa lâu như vậy, độ hòa hợp giữa hai thứ, trong quá trình dung hợp liệu có xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không..

Những điều này đều cẩn thận đối đãi.

Giang Trần mượn cơ hội này đem thần hồn của sinh linh Cự thạch nhất tộc kia dẫn vào bên trong thế phách.

Thủ quyết liên tục dẫn động, Giang Trần quát:

- Đi.

Một đạo quang mang mạnh mẽ, dưới sự thúc đẩy của Giang Trần, dùng tốc độ nhanh chóng, trực tiếp dũng mãnh bắn vào trong thể phách của sinh linh Cự thạch nhất tộc.

Sưu Sưu.

Thần hồn kia tiến vào trong thế phách, bên ngoài thể phách đột nhiên kịch liệt chấn động, từng vết nứt nẻ không ngừng xuất hiện bên ngoài.

Những vết nứt nẻ này không ngừng xuất hiện, từng mảng da chết không ngừng tróc ra.

Mà da thịt mới, hoa văn mới, cũng không ngừng sản sinh.

Đây là tính hiệu tính mạng được trọng tổ, đây là tín hiệu sinh cơ bừng bừng.

Giang Trần thấy một màn như vậy, cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm. Hắn biết rõ quá trình gian nan này rốt cuộc cũng chấm dứt.

Quan trọng nhất chính là, hắn đã thành công.


Sau khi rót thần hồn vào thể phách, thể phách của cự nhân kia từ trong chết lặng, ở trong trạng thái như bức tượng chậm rãi nhúc nhích.

Lực lượng và biên độ không ngừng sinh ra trong thể phách cự nhân này. Huyết mạch bắt đầu thông suốt, lục phủ ngũ tạng bắt đầu vận hành, ngũ quan, giác quan thứ sáu đã dần dần khôi phục.

Rắc rắc rắc.

Xương cốt của cự nhân kia vang lên mấy tiếng răng rắc giống như là rang đậu.

Lúc này cái cổ của cự nhân kia khẽ động, đôi mắt cực lớn giống như chuông đồng, giống như mặt trời chiếu sáng, tràn ngập thần vận.

Một sinh linh cự thạch nhất tộc tràn ngập sinh cơ rốt cuộc cũng thoát khỏi trăm vạn năm tuế nguyệt, rốt cuộc cũng đạt được tân sinh

- To xác, từ từ, đừng kích động, đừng kích động. Ngươi còn có bảy huynh đệ còn chưa khôi phục. Cũng đừng đưa tới ma chủ Thiên Ma, đến lúc đó phiền phức sẽ rất lớn.

- Ai là ma chủ Thiên Ma?

Cự hán cự thạch nhất tộc này vung vẩy cánh tay tráng kiện mà có lực, rất có khí thế hỏi.

- Ma chủ Thiên ma chính là một ma chủ Ma tộc bị phong ấn nơi này.

- Hừ, rất lợi hại phải không? Dũng sĩ của Cự thạch nhất tộc ta không thèm sợ ma chủ Thiên Ma gì đó. Để cho hắn tới cũng tốt, vừa vặn cho hắn thử xem nắm đấm lớn của ta.

- Có lợi hại hơn hay không ta không biết. Dù sao Thánh Nhất tông thượng cổ cũng không giết nổi hắ. Chỉ có thể phong ấn hắn ở đây.

- Không có khả năng, thực lực của Đam Thánh nhân mạnh như vậy, không giết được một ma chủ Thiên Ma hay sao?

Cự hán của Cự Thạch nhất tộc kia hoàn toàn không tin.

- Đam Thánh nhân là người ở thái cổ, đến thời đại thượng cổ, Thánh Nhất tông không biết đã truyền thừa được bao nhiêu đời rồi.

Giang Trần nhắc nhở.

- Ồ? Nói như vậy, những đồ tử đồ tôn như các ngươi không có tiền đồ, cô phụ truyền thừa của Đam Thánh nhân a.

Cự thạch nhất tộc quả nhiên đều là người lỗ mãng, lời nói này quả thực khiến cho người Thánh nhất tông nếu còn sống sẽ phải thổ huyết.

Từ thời kỳ thượng cổ cho tới nay, truyền thừa của đại bộ phận tông môn thượng cổ kia cũng đã bị diệt sạch.

- Ha ha, đúng rồi, to xác, ta gọi là Giang Trần, ngươi gọi là gì?

Khẩu khí của Giang Trần giống như lão sói xám dụ dỗ thỏ trắng bé nhỏ vậy.

Cự hán của Cự thạch nhất tộc kia gãi gãi đầu nói:


- Cự thạch nhất tộc ta đều họ Thạch, cũng không có tính danh gì. Ta gọi là Thạch đại, nhị đệ ta gọi là Thạch Nhị, tam đệ gọi là Thạch Tam...

Giang Trần vội vàng ngắt lời:

- Được rồi, không cần báo nữa. Ta biết rõ đệ đệ của ngươi nhiều. Lão thất gọi là Thạch Thất, lão bát gọi là Thạch bát đúng không?

- Làm sao ngươi biết?

Cự hán của Cự Thạch nhất tộc kia chấn động, giống như đây là vấn đều khó khăn không nhỏ trên thế giới này lại bị Giang Trần phá giải nhẹ nhàng như vậy. Bộ dáng kinh ngạc, vẻ mặt như thế kia quả thực khiến cho Giang Trần im lặng.

Chẳng lẽ đầu của Cự thạch nhất tộc thực sự đơn giản như vậy sao?

Vấn đề không có tính khiêu chiến như vậy còn phải hỏi làm sao ngươi biết sao?

- Ta biết rồi, nhất định là Đam Thánh nhân nói cho các ngươi biết.

Cự hán kia giống như có chút suy nghĩ, bộ dáng nghiêm trang làm cho Giang Trần không phản bác được.

Giang Trần có chút im lặng nhìn qua cự hán của Cự Thạc nhất tốt này, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng nói thế nào. Bình thường Giang Trần coi như là người miệng lưỡi nở hoa sen.

Thế nhưng mà đối mặt với một sinh linh Cự thạch nhất tộc đơn thuần tới mức có thể coi là đầu óc ngu si, đơn giản, hắn thậm chí còn cảm thấy có cảm giác tội ác khi lừa gạt một tiểu hài tử ba tuổi vậy.

Thế nhưng mà thế cục hiện tại, coi như là hãm hại lừa gạt, cũng phải đem sinh linh Cự thạch nhất tộc này khống chế trong tay mình.

Nếu không, dùng thực lực và sức chiến đấu của Cự thạch nhất tộc, nếu như bị Ma chủ Thiên Ma lợi dụng, vậy thì phiền phức lớn.

- Thạch đại à. Đam Thánh nhân cứu tính mạng các ngươi, bổn thiếu chủ phục sinh tính mệnh các ngươi. Ngươi nói xem, từ nay về sau mấy huynh đệ các ngươi có phải nên nghe ta hay không?

Cự hán này liên tục gật đầu nói:

- Đương nhiên phải nghe ngươi rồi. Ngươi là hậu bối truyền thừa của Đam Thánh nhân, cũng là ân nhân của chúng ta. Đúng rồi, Giang Trần, ta nghe nói nhân tộc các ngươi quỷ kế đa đoan, người tốt rất ít. Ngươi cũng không thể lừa gạt chúng ta a.


- Nói nhảm, nếu như ta muốn lừa gạt các ngươi thì cứu các ngươi làm gì?

- Đúng, ngươi nói cũng có đạo lý.

Cự hán kia gật đầu nói:

- Trước tiên ngươi cứu huynh đệ của ta đi.

Giang Trần biết rõ Cự thạch nhất tộc đầu óc chậm phát triển, nhưng mà nhìn chỉ số thông minh của cự hán này, Giang Trần suy đoán, Thạch đại này nhìn như vạm vỡ, có lực, đoán chừng tuổi không lớn, ở Cự thạch nhất tộc chắc cũng ở trong thời kỳ nhi đồng.

Bằng không mà nói, đây không gọi là đơn thuần, mà là ngu ngốc.

Cự thạch nhất tộc mặc dù có ý nghĩ đơn giản. Cũng không có khả năng đơn thuần tới như vậy.

Nghĩ như vậy, Giang Trần càng thêm có lực lượng. Mình chẳng khác nào là nhặt được mấy đầu ấu thú Cự thạch nhất tộc a. Loại giai đoạn đơn thuần này là giai đoạn dẫn dắt tót nhất, cũng là thời điểm bồi dưỡng tốt nhất.

Nếu như càng già càng lão luyện, muốn tẩy não cũng không dễ.

Thần điểu Chu Tước ở bên ngoài tuần tra hộ pháp, nhìn thấy Giang Trần phục sinh một sinh linh Cự thạch nhất tộc, cũng mừng rỡ. Đối với thiêu niên nhân tộc như Giang Trần, hắn lại có thêm vài phần hiếu kỳ.

Hiển nhiên, Thần điểu Chu Tước lúc này trong lòng kích động vô cùng. Tám sinh linh Cự thạch nhất tộc này, coi như là Thánh Nhất tông thượng cổ, cũng không ai có thể phá giải bí mật của bọn họ, phục sinh cho bọn họ. Lại không ngờ rằng, thiếu niên đời sau này lại làm được.

Một bí mật truyền từ thời thái cổ, trải qua thời gian dài đằng đằng, tới thời đại thượng cổ, lại mười mấy vạn năm sau đó, không ngờ lại bị một thiếu niên cởi bỏ.

Không thể không nói, đây là một kỳ tích.

Bình Luận (0)
Comment