Sát Thần Chí Tôn

Chương 267

Kiều Bạch Thạch cười khổ nói:

- Trưởng lão ngươi thiên sinh lệ chất, Tứ Quý Thường Thanh Đan này, chẳng qua là dệt hoa trên gấm. Ngươi vốn có nội tình ở đó, khí chất xuất chúng bày ở kia. Trừ khi bọn họ mù lòa, bằng không thì ai nhận không ra, đầu óc người đó có vấn đề.

Cái mã thí tâng bốc này, càng làm Ninh trưởng lão dung quang toả sáng, cả người giống như một đóa hoa nở rộ, sáng lạn đến không thể vãn hồi.

- Bạch Thạch, ngươi nói một chút ngươi, miệng ngọt, lại biết làm sự tình, còn có đan phương kia. Ta thật sự có chút sợ.

Ninh trưởng lão bỗng nhiên có chút ưu sầu.

- Sợ?

Kiều Bạch Thạch sững sờ.

- Đúng vậy a.

Ninh trưởng lão đi tới, ở bên cạnh Kiều Bạch Thạch ngồi xuống.

- Ngươi có tài hoa như vậy, một ngày nào đó sẽ đại phóng dị sắc, ta sợ ta không thể ly khai ngươi, cũng sợ người khác đem ngươi từ trong tay ta cướp đi.

Kiều Bạch Thạch mới đầu còn tưởng rằng nàng nói giỡn, nhưng nhìn ánh mắt của Ninh trưởng lão, mang theo ý tứ hàm xúc phi thường phức tạp, thoạt nhìn, ngược lại là phát ra từ đáy lòng.

- Ninh trưởng lão đối với ta có ơn tri ngộ, Bạch Thạch có thể làm trợ thủ cho Ninh trưởng lão, đó là vinh hạnh của Bạch Thạch ta.

- Bạch Thạch, ngươi thật sự nghĩ như vậy?

Ánh mắt Ninh trưởng lão lộ ra vẻ mừng rỡ.

- Chắc chắn 100%.


Kiều Bạch Thạch nói.

- Không nên không nên.

Trữ trưởng lão lại lắc đầu.

- Ta không thể quá ích kỷ, ngươi làm thuộc hạ của ta, trong nội tâm của ta băn khoăn. Bạch Thạch, dùng tài năng của ngươi, ít nhất có thể làm một trưởng lão.

Kiều Bạch Thạch cười nói:

- Ta một người mới vừa tới Thiên Quế Vương Quốc, có thể thanh thản ổn định ở bên người Ninh trưởng lão làm việc, cũng rất an tâm rồi. Nghĩ quá nhiều, không thực tế.

Ninh trưởng lão không nói gì, lại nhẹ nhàng đứng lên, đi đến trước gương, nhìn qua mình trong gương, phảng phất lâm vào trong trầm tư.



Không thể không nói, Thạch Tiêu Dao bề ngoài giống như thô lỗ, nhưng thật ra là người rất chú ý. Hiệu suất của hắn rất nhanh, ngày hôm sau, đã giúp Giang Trần cầm xuống một thân phận Tứ phẩm quý tộc, thuận tiện còn ở trong khu vực quý tộc, đưa một bộ biệt viện lớn cho hắn.

Đây là niềm vui ngoài ý muốn.

Giang Trần cũng không nghĩ tới, một bình Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, vậy mà đáng giá như vậy. Ngay cả thân phận quý tộc và phòng ở, Thạch Tiêu Dao đều cùng nhau giải quyết.

Hiệu suất làm việc này, thật đúng là đủ cao.

Đồng dạng làm việc hiệu suất cao, còn có Dương Chiêu Dương phó tổng quản. Hai ngày này, hắn cơ hồ vận dụng tất cả con đường, rốt cục trong hai ngày, gom góp tất cả tài liệu trên danh sách.

- Cậu, ngươi lại bảo ta đi đưa những vật này cho Giang Trần? Chịu nhận lỗi?

Luật Vô Kỵ vẻ mặt kiên quyết, kêu lên.

- Ta không đi!

- Ngươi không đi? Ngươi không đi ai đi?

Dương Chiêu cả giận nói.

- Ngươi không phải đi qua một lần sao! Cậu, một hồi sinh, hai hồi thục. Lần này vẫn là ngươi đi đi.

Để cho Luật Vô Kỵ hắn đi gặp Giang Trần, đây quả thực so với giết hắn còn khó chịu hơn.

- Luật Vô Kỵ, đầu óc ngươi có phải nước vào hay không? Ta đi? Ta đi, vạn nhất Giang Trần không chịu nể mặt mũi thì sao? Tốt, ngươi không đi, có thể! Nếu như sự tình Tam đại đạo tràng không giải quyết được, lửa giận của Đại tổng quản bộc phát, đến lúc đó ngươi đi thừa nhận. Ta đối với ngươi coi như con ruột, ngươi ngược lại tốt, một lần một lần để cho ta thất vọng!

Luật Vô Kỵ không sợ trời, không sợ đất, trên thực tế dựa vào đúng là người cậu này. Giờ phút này thấy Dương Chiêu thật sự phát hỏa, thoáng cái liền mềm nhũn ra.

- Cậu, ngươi đừng như vậy a, xem ở trên mặt...

- Đừng có lại nhắc tới mẹ của ngươi, có tin ta lập tức ném ngươi ra ngoài hay không? Ta cuối cùng hỏi ngươi một câu, ngươi đi, hay là không đi?


Luật Vô Kỵ phát hiện đòn sát thủ cuối cùng của mình cũng không dùng được, vẻ mặt khổ bức, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ta đi, ta đi là được chứ gì!

Luật Vô Kỵ biết rõ, nếu như lần này hắn không đi, chỉ sợ từ nay về sau sẽ mất đi cậu sủng ái.

Vương đô Thiên Quế Vương Quốc, trước cửa phủ đệ mới của Giang Trần.

- Cái gì? Ngươi nói ngươi là ai?

Kiều Sơn một tay đặt ở bên tai, bộ dạng nghe không rõ.

- Ta nói ngươi có phải chưa ăn điểm tâm hay không? Nói chuyện có thể to hơn một tí hay không?

Sắc mặt Luật Vô Kỵ tái nhợt, khuất nhục a.

Hắn như thế nào không biết, thân vệ Giang Trần là cố ý nhục nhã hắn.

Thế nhưng mà, chuyện cho tới bây giờ, Luật Vô Kỵ hắn lại ngưu bức, cũng không dám lỗ mãng, áp lửa giận trong lòng xuống, mở rộng thanh âm nói:

- Ta là Luật Vô Kỵ, là tới hướng Giang Trần nhận lỗi.

- Luật Vô Kỵ?

Kiều Sơn sững sờ, nhìn những đồng bạn bên người kia.

- Luật Vô Kỵ là ai? Các ngươi nghe nói qua sao?

Mấy người khác đều ha ha nở nụ cười, nhao nhao lắc đầu.

Luật Vô Kỵ như thế nào không biết, mấy thân vệ này là cố ý chế nhạo hắn. Dùng tâm tính cao cao tại thượng của hắn, lúc này bị mấy hạ nhân nhục nhã như vậy, Luật Vô Kỵ cơ hồ muốn rút đao khiêu chiến.

Bất quá, còn tồn một điểm lý trí, không có bị cừu hận cuốn đi, nổi lên dũng khí, lớn tiếng nói:

- Mấy vị huynh đệ, đồ vật chủ nhân nhà các ngươi muốn, ta đã mang đến. Trước kia là Luật Vô Kỵ ta sai, có mắt như mù, ta ở chỗ này, hướng Thiếu chủ của các ngươi xin lỗi.


Ngay lúc này, trong sân truyền đến một tiếng cười cởi mở, Giang Trần cùng Điền Thiệu sóng vai đi ra.

- Điền đại đội trưởng, mấy ngày nay vất vả ngươi rồi. Ta bên này đã dàn xếp tốt, ngươi có thể trở về Long Nha vệ phục mệnh. Trở về thay ta ân cần thăm hỏi mấy vị tổng quản đại nhân.

Điền Thiệu ôm quyền:

- Dễ nói dễ nói, Giang huynh đệ, xin dừng bước.

Hai người cười cười nói nói, đi ra ngoài cửa, đối với Luật Vô Kỵ ở một bên coi như không thấy, phảng phất đứng ở nơi đó chỉ là một đống không khí.

Nhất là Điền Thiệu, đi ra ngoài mãi cho đến ly khai, ánh mắt chỉ ở trên mặt Luật Vô Kỵ khẽ quét qua, nhìn cũng không nhìn, liền rời đi.

Trong nội tâm Luật Vô Kỵ giận dữ, hắn gần đây cao cao tại thượng, mắt cao hơn đầu. Ở trong Long Nha vệ, coi như là người lãnh đạo trực tiếp của Điền Thiệu chứng kiến Luật Vô Kỵ hắn, cũng phải vô cùng thân mật, mở miệng một tiếng Luật đô thống.

Điền Thiệu này, vậy mà bỏ qua Luật Vô Kỵ hắn, bỏ qua Phó Đô thống này!

- Điền Thiệu, sau khi chuyện ngày hôm nay qua đi, ta sẽ cho ngươi biết, đắc tội Luật Vô Kỵ ta, là trầm trọng đến cỡ nào!

Luật Vô Kỵ oán hận nhìn qua bóng lưng Điền Thiệu rời đi, trong nội tâm nghiến răng nghiến lợi.

- Đừng nhìn nữa, trước khi ngươi muốn báo thù người ta, trước lo lắng mình có thể vượt qua cửa ải này hay không đã.

Giang Trần tu luyện Bàn Thạch Chi Tâm, Thiên Mục Thần Đồng, đối với nhân tâm thấm nhuần, là phi thường chuẩn.

- Giang Trần, ngươi bây giờ rất đắc ý, đúng không?

Luật Vô Kỵ nhịn không được nói.

Bình Luận (0)
Comment