Sát Thần Chí Tôn

Chương 2687

Vấn đề hiện tại của bọn họ khó khăn không nhỏ, không phải là giết chết đối thủ, mà là truy tung đối thủ.

Nếu như có thể truy tung ra, một người trẻ tuổi Đế cảnh, giống như giết một con gà không khác gì nhau. Khó là khó ở chỗ nhiều ngày như vậy, thủy chung không có cách nào nắm bắt được hành tung của đối phương.

Tuyên Toản và Tiết Dực nhìn nhau, hiển nhiên bọn họ cũng đang suy nghĩ vấn đề này.

Một lát sau hai người này dường như quyết tâm, đều gật đầu.

- Khuông Hãn đạo hữu, vậy theo như phương pháp của ngươi làm đi. Bí pháp này ngươi xác định có thể tìm được chứ?

Khuông Hãn lạnh lùng nói:

- Nếu như không đáng tin, các ngươi cảm thấy Khuông mỗ sẽ hao phí thần thức đi làm việc vô dụng này sao?

Tuyên Toản và Tiết Dực cũng nghĩ như vậy.

- Vậy thì mời Khuông đạo hữu thi triển bí thuật, chúng ta nhất định sẽ phối hợp. Nói không chừng bí pháp này một khi thi triển, có thể tìm được hành tung của tiểu tử kia thì sao?

- Đúng, đúng, làm phiền Khuông Hãn đạo hữu.

Khuông Hãn hiển nhiên là người phẫn nộ nhất, ba đại thiên tài của Khuông gia hắn toàn bộ vẫn lạc. Chuyện này tự nhiên hắn nghĩa bất dung từ, lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu chuẩn bị thi triển bí thuật.

Toàn thân Khuông Hãn kia nổi lên từng đợi rung động, trên đỉnh dầu hắn xuất hiện từng đạo gợn sóng màu tím, không ngừng khuếch tán ra bên ngoài.

- Chúng ta xuất phát.

Khuông Hãn bỗng nhiên đứng dậy, thúc dục bí pháp, không ngừng tiếp tục tiến lên.


- Chúng ta đi trước mở đường hộ pháp cho Khuông đạo hữu.

Thấy Khuông Hãn thi triển bí pháp gia tộc, Tiết Dực và Tuyên Toản kia cũng không yếu thế chủ động đi trước mở đường

...

Giang Trần khoanh chân ngồi, hai thời thần đi qua, cứ như vậy lặng lẽ không một tiếng động ngồi đó. Hai thời thần này ngược lại rất thái bình, không có quấy rầy, cũng không có bất kỳ nguy cơ nào.

Thuận lợi tới mức khiến cho Giang Trần cảm thấy ngoài ý muốn.

Hai thời thần sau, Giang Trần mở mắt ra. Tiêu hao cực hạn trong hai ngày qua, trải qua hai thời thần khôi phục, trên cơ bản đã khôi phục bảy tám phần.

Dưới loại trạng thái này, Giang Trần rõ ràng cảm nhận được mình đã khôi phục lại rất nhiều.

- Mấy ngày nay hành tẩu, tốc độ không tính là quá nhanh, nhưng mà Hắc Yểm sơn mạch này dài mấy vạn dặm, có lẽ cũng đi được gần nửa lộ trình a.

Giang Trần phỏng đoán, có lẽ bây giờ hắn đã tới gần địa phương trọng yếu nhất Hắc Yểm sơn mạch này.

Tìm về Phệ Kim thử, Giang Trần chuẩn bị tiếp tục xuất phát.

Ngay lúc này thần thức Giang Trần khẽ động, cảm nhận được hư không có mọt đạo thần thức gợn sóng như có như không bỗng nhiên quét qua.

Thần thức Giang Trần còn chưa kịp thu liễm đã va chạm với đạo thần thức kia.

Thần thức trong hư không kia ngừng lại một lát, Giang Trần lập tức cảm giác được một loại uy áp khó hiểu, làm cho ngực hắn nặng nề.

- Không tốt, thần thức tìm tòi.

Giang Trần lập tức ý thức được tình huống không ổn, không hề phát ra thần thức, mà trực tiếp nhấc chân chạy đi. Thần thức đối phương đã tìm tới nơi này, chứng minh đối phương đã cách nơi này không còn xa.

- Tới thật nhanh.

Giang Trần âm thầm phiền muộn. Chân càng không ngừng lại, lập tức tăng tốc, điên cuồng phóng về chỗ sâu trong Hắc Yểm sơn mạch.

Hiện tại cho dù bên trong Hắc Yểm sơn mạch này là mười tám tầng địa ngục, Giang Trần cũng không thê chùn bước phải vượt qua. Bởi vì hắn biết rõ, đường lui phía sau đã bị phá hỏng.

Đại quân một đường đuổi giết tới đây, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng buông tha. Nếu như hắn lui về phía sau, thứ chờ hắn chính là vực sâu vạn kiếp bất phục.

...

- Tìm được rồi.

Khuông Hãn vui mừng quá đỗi. Hắn không ngờ rằng thi triển bí thuật còn chưa tới nửa canh giờ, đã phát hiện ra thần thức ba động.

- Ở phía trước, cách sáu bảy trăm dặm. TIểu tử này quả nhiên biết chạy trốn, không ngờ lại chạy xa như vậy.

Sáu bảy trăm dặm ở bên ngoài không tính là quá xa. Nhưng ở bên trong Hắc Yểm sơn mạch này, lại coi như một khoảng cách xa xôi. Có thể so với năm ba ngàn dặm bên ngoài.


- Khuông Hãn đạo hữu, thực sự tìm được rồi sao?

Tuyên Toản vui mừng quá đỗi, trong mắt toát lên vẻ mừng rỡ như điên.

- Là một người hay là hai người?

- Tạm thời chỉ phát hiện ra một.

Khuôn Hãn trầm giọng nói:

- Chính là phương hướng này, không sai đâu. Mọi người tăng thêm tốc độ, đuổi theo.

- Khuông Hãn đạo hữu, không bằng để cho bọn chúng đi sau, ba người chúng ta dẫn đầu đuổi theo, được không?

Tuyên Toản chủ động đề nghị.

Ba người bọn họ là thủ lĩnh của ba đại thế gia ở đây, cũng là ba người có thực lực mạnh nhất. Để bọn họ đuổi trước càng có ưu thế hơn một chút.

Tiết Dực cũng nói:

- Đúng vậy, ba người chúng ta đuổi theo phía trước. Nhất định phải chặn đứng tiểu tử này, không thể để cho hắn ta chạy thoát khỏi khu vực chúng ta khống chế.

Nếu như đã điều tra ra manh mối của hung thủ, cũng khiến cho bọn họ có đầy đủ động lực, tự nhiên ý chí chiến đấu của bọn họ tăng lên nhiều. Hận hiện tại không thể lập tức đuổi theo, bắt đối phương tới tay.

Ba người này đều là cường giả Trung Thiên Vị, một khi tập trung mục tiêu, bọn họ đẩy mạnh tốc độ, so với khi mang theo nhân mã hoàn toàn bất đồng.

...

Tuy rằng Giang Trần tăng tốc, nhưng hắn vẫn cảm nhận được rõ ràng, mối uy hiếp sau lưng đang nhanh chóng tới gần. Hơn nữa mối uy hiếp này là uy hiếp tuyệt đối có thể dao động tới tính mạng của hắn.

Lúc này Giang Trần cũng bất chấp nghĩ nhiều, đem tốc độ đẩy cao tới cực hạn.


May mắn là hắn ở phương diện thần thức và tốc độ đều có tạo nghệ không tồi, không kém cường giả Thiên Vị là bao. Chuyện này khiến cho hắn có thể bảo trì khoảng cách nhất định, không bị rút ngắn quá nhanh.

Nhưng mà hắn vẫn có thể cảm giác được đầy đủ, mối uy hiếp kia đang không ngừng tới gần, khoảng cách với hắn cũng chậm rãi rút ngắn.

- Tại sao tốc độ của đối phương lại tăng mạnh như vậy?

Giang Trần buồn bực:

- Chẳng lẽ bọn chúng phái tinh anh tới?

Trước đó khi va chạm thần thức với đối phương, Giang Trần đã có một loại dự cảm cực kỳ không tốt. Người có thể đem thần thức khuếch tán ra xa như vậy, nhất định là cường giả Thiên Vị vô cùng đáng sợ.

Mà bây giờ người đang đẩy mạnh tốc độ nhất định là cường giả Thiên Vị đó.

Loại đối thủ này, Giang Trần tự biết hiện tại mình không có cách nào đối kháng chính diện với người ta. Nếu như một người còn tốt, hắn miễn cưỡng có thể quần nhau với đối phương.

Nếu như là hai, hắn đoán, hy vọng thoát của mình rất nhỏ bé.

- Nhất định không thể để cho bọn chúng rút ngắn khoảng cách quá nhanh, nếu không sẽ lớn chuyện.

Giang Trần từ khi xuất đạo tới nay, trận chiến lớn nhỏ gặp qua không ít, nhưng chưa từng có lần nào có thể khiến cho hắn có cảm giác như vác gánh nặng trên lưng như hiện tại.

Cho dù là lần hung hiểm nhất cũng không có hung hiểm tới trình độ như hiện tại.

Mặc dù vẫn còn cách bên ngoài mấy trăm dặm, nhưng mà loại áp lực này giống như ngọn núi, tùy thời có thể đè xuống, đè sập hắn.

- Tiểu tử, không nên dãy dụa, ngươi không trốn được đâu.

Bình Luận (0)
Comment