Sát Thần Chí Tôn

Chương 2871

Đây là quyết đấu số mệnh, sớm muộn cũng xảy ra. Giang Trần không hy vọng đợi sau khi Hạ Hầu tông xuất quan, hắn vẫn còn đang phiền não nên làm sao lấy được sự ủng hộ của Vĩnh Hằng thánh địa.

Hắn hy vọng trước khi mình đối mặt với Hạ Hầu Tông, có thể chuyên tâm đối diện.

Tử Xa Mân cũng không có suy nghĩ quá lâu, một lát sau Tử Xa Mân trịnh trọng gật đầu nói:

- Được, lĩnh vực đan đạo của Vĩnh Hằng Thánh địa có rất nhiều chuyện lão phu có thể làm chủ. Thu mua những tài liệu này, dùng nhân mạch chúng ta ở Vạn Uyên đảo, cũng có thể lmaf được. Nhưng mà việc tổ chức đại hội đan đạo quan trọng, ta cần câu thông với Tam đại thánh chủ, chỉ có Tam đại thánh chủ gật đầu đồng ý, mới có thể tiến hành. Nếu không, dùng sức một mình lão phu, không có thánh địa toàn lực ủng hộ, rất khó mà làm được.

Giang Trần mỉm cười:

- Việc này đối với thánh địa chúng ta tăm lợi mà không có một hại, ta tin rằng ba vị Thánh chủ đại nhân cũng không có bất kỳ lý do nào để cự tuyệt.

Tự nhiên Giang Trần có tự tin, nếu như chuyện này không nhận được sự ủng hộ của thánh địa, Giang Trần không thể không hoài nghi năng lực quyết đoán của Vĩnh Hằng thánh địa này.

- Được, ta đi bái phỏng tam đại thánh chủ.

Giang Trần gật đầu:

- Đi càng nhanh càng tốt a.

- Ngươi không đi cùng với ta sao?

Tử Xa Mân sững sờ.

- Ta không đi.


Giang Trần cảm thấy chuyện này vẫn nên giao cho Tử Xa Mân xử lý, nếu như cũng đi theo, như vậy quá mức.

Hắn cũng muốn nhìn một chút, Tam đại thánh chủ này rốt cuộc có phách lực hay không.

Tam đại thánh chủ nghe nói Tử Xa Mân cầu kiến cũng không có lãnh đạm. Địa vị của Tử Xa Mân ở Vĩnh Hằng thánh địa hiện tại rất khó ai có thể thay thế được.

Hắn thân là một trong thập đại trưởng lão, là trụ cột đan đạo của Vĩnh Hằng thánh địa. Cho dù là Tam Đại thánh chủ cũng không thể lãnh đạm với hắn.

Nhưng mà Tử Xa Mân cũng biết cấp bậc lễ nghĩa, ở tước mặt Tam đại thánh chủ cũng không có tự cao tự ngạo, mà vô cùng có lễ nghĩ bái kiến Tam đại thánh chủ.

Đại thánh chủ mỉm cười, đối với thái độ của Tử Xa Mân cũng có chút thỏa mãn.

- Tử Xa trưởng lão, ngươi hấp tấp tới gặp chúng ta như vậy nhất định là có chuyện quan trọng đúng không? Nghe nói Thiệu Uyên kia nhận nhiệm vụ Chí Tôn, lửa giận báo thù? Chuyện này Tử Xa trưởng lão làm chỗ dựa cho hắn?

Nhị thánh chủ và Tam thánh chủ cũng mỉm cười nhìn qua Tử Xa Mân. Ba đại cự đầu thánh chủ bọn họ đối với chuyện này cũng rất là chú ý.

Chỉ là dùng địa vị của bọn họ cũng không tiện biểu hiện quá mức nóng lòng. Cho nên thấy Tử Xa Mân tới gặp bọn họ, tự nhiên bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội hỏi thăm.

Tử Xa Mân gật gật đầu:

- Thuộc hạ tới đây là vì chuyện này mà tới.

- Ha ha ha, xem ra chuyện này quả nhiên Tử Xa trưởng lão có trợ giúp hắn.

Đại thánh chủ cười ha hả, lập tức hai mắt khẽ động, hiện lên một tia tinh mang, trầm giọng hỏi:

- Tử Xa trưởng lão, như vậy Thiệu Uyên này nhận nhiệm vụ kia rốt cuộc có bao nhiêu nắm chắc?

- Đúng vậy a. Theo ta được biết Thạch Huyền kia hiện tại ở lĩnh vực đan đạo trong Bách Hoa thần quốc đã là cấp bậc đại sư. ở trong cả Thập đại thần quốc nghe nói cũng có thể đứng vào top sáu. Thạch Huyền này khó đối phó a.

- Đúng là khó đối phó.

Tử Xa Mân ngưng trọng nói:

- Ta cũng nói với Thiệu Uyên như vậy, chỉ là thái độ của người trẻ tuổi kia rất là kiên quyết.

- Ồ? Nói như vậy không phải là Tử Xa trưởng lão ngươi đi ủng hộ hắn khiêu chiến nhiệm vụ này?

- Không phải.

Tử Xa Mân cười khổ lắc đầu:


- Trên thực tế ta càng hy vọng hắn trầm ổn một chút, từng bước tiến lên. CHỉ là hiện tại trong lòng hắn vô cùng vội vàng.

Đại Thánh chủ có chút khó hiểu:

- Dùng thành tựu và danh khí hôm nay của Thiệu Uyên, dường như hắn có vội vàng hay không cũng không quan trọng a.

Tử Xa Mân do dự một chút rồi thở dài:

- Hắn vội vàng như vậy là có nỗi khổ tâm. Hắn thực sự quá khát vọng nhận được sự ủng hộ của thánh địa.

- Ha ha, dùng thiên phú của hắn, thánh địa tất sẽ ủng hộ hắn. Hắn nhận nhiệm vụ này có chút nóng vội. Vạn nhất một khi không hoàn thành, đối với hình tượng của hắn, đối với thanh danh của hắn đều là một loại đả kích.

Kỳ thực Đại thánh chủ cũng lo lắng chuyện này.

Một thiên tài như vậy, Thánh địa có lẽ cực lực bồi dưỡng, vì hắn mà làm tất cả mọi chuyện. Chỉ là nếu như một khi nhiệm vụ thất bại, loại chuyện này không thể nghi ngờ sẽ sinh ra ảnh hưởng mặt trái.

Lại nói dùng thân phận đệ tử vừa mới tiến vào Thánh địa như Thiệu Uyên, còn có thời gian chứng minh bản thân mình, hoàn toàn không cần phải đi mạo hiểm a.

- Đại thánh chủ, những chuyện này ta đều nói tới với hắn. Nhưng không làm sao thay đổi chủ ý kiên định của hắn. Thuộc hạ cũng không khuyên bảo hắn được a.

- Người trẻ tuổi này thoạt nhìn không giống như là loại người hay xúc động a. Chẳng lẽ hắn đối với nhiệm vụ này quả thực đã tính trước?

- Nhìn qua quả thực hắn vô cùng tự tin. Hắn cam đoan với thuộc hạ, nhiệm vụ này hắn có sáu bảy thành nắm chắc hoàn thành. Nhưng điều kiện tiên quyết là Thạch Huyền kia phải tiếp nhận khiêu chiến của hắn. Vì thế hắn đã thương nghị rất nhiều chi tiết tỉ mỉ với thuộc hạ, nói kỳ càng hơn mọi chuyện...

Tử Xa Mân lập tức đưa ra những chi tiết khi thương nghị với Giang Trần ra, hai năm rõ mười.

Sau khi Tam đại thánh chủ nghe xong, đều nhịn không được mà nhìn nhau.

Tam thánh chủ kia nhịn không được cười khổ nói:

- Tử Xa trưởng lão, như vậy quả thực có chút lao sư động chúng a.


Tử Xa Mân gật đầu nói:

- Quả thực có chút như vậy.

Đại Thánh chủ lại nói:

- Những chuyện này, Thánh địa đều có thể làm được. Vấn đề là nếu như thánh địa chúng ta tổ chức một lần thịnh hội như vậy, nhất định phải bảo đảm hắn có thể khiêu chiến Thạch Huyền thành công. Chỉ cần hắn có thể đánh bại Thạch Huyền, tất cả mọi chuyện đều là đáng giá. Hơn nữa là vô cùng đáng giá. Thế nhưng mà...

- Đúng vậy a. Vạn nhất hắn khiêu chiến không thành, hoặc là dứt khoát bị Thạch Huyền hung ác hành hạ một phen, lúc đó chẳng khác nào là chúng ta tự khiêng đá đập vào chân mình.

Nhị thánh chủ cũng nói ra lo lắng của mình.

Tử Xa Mân không nói gì thêm, chuyện này hắn đã nói rõ nhân quả với Tam đại thánh chủ. Lựa chọn như thế nào, quyết định như thế nào đó là quyền của Tam đại thánh chủ.

Đại thánh chủ suy nghĩ hồi lâu, ánh mắt ngưng trọng nhìn chằm chằm vào Tử Xa Mân:

- Tử Xa trưởng lão, dùng lý giải của ngươi với người trẻ tuổi Thiệu Uyên kia, ngươi có cảm thấy người trẻ tuổi kia đầu óc nóng lên, tự tin quá mức hay không?

- Thuộc hạ nhìn không ra, thuộc hạ quan sát Thiệu Uyên này, cảm thấy tư duy của hắn vô cùng nhanh nhẹn, hơn nữa đối với mấy chuyện này có bộ dáng như đã tính trước. Cũng không có biểu hiện tự tin mù quáng.

Đây cũng là lời nói thực.

Đối với chuyện này, từ đầu tới đuôi Giang Trần có nắm chắc tuyệt đối, cho nên trong lòng hắn kỳ thực cũng nhẹ nhàng, cũng không có bởi vì nhiệm vụ này mà đứng ngồi không yên, hoặc là kích động tới mù quáng.

Bình Luận (0)
Comment