Sát Thần Chí Tôn

Chương 2877

- Ca ca, thực sự là đáng giận a. Tiểu tử Thiệu Uyên này tiến vào Vĩnh Hằng thánh địa mới được bao lâu chứ? Một năm còn chưa tới. Hắn lấy dũng khí từ đâu mà đi nhận nhiệm vụ Chí tôn?

- Việc này rất cổ quái.

Hạ Hầu Tông cũng gật đầu, nếu như nói trước đó hắn căn bản không đặt Thiệu Uyên này vào trong mắt, như vậy giờ phút này, cái tên Thiệu Uyên kia rốt cuộc cũng giống như một cái gay, dâm vào trong yết hầu Hạ Hầu Tông. Làm cho hắn cảm thấy không khỏe.

- Chẳng lẽ không cổ quái sao? Một thiên tài trẻ tuổi như hắn, lại đi nhận nhiệm vụ Chí tôn. Muội thấy hắn muốn làm náo động tới mức điên rồi.

Hạ Hầu Anh tràn ngập tức giận nói.

- Anh nhi, nếu như chỉ là vậy thì tiểu tử này tuyệt đối không có dũng khí đi nhận nhiệm vụ Chí tôn. Trừ phi là đầu óc hắn hỏng bét. Dám nhận nhiệm vụ Chí tôn, không dám nói hắn có mười phần nắm chắc, nhưng nhất định cũng có nắm chắc. Nếu không mà nói, hắn lấy lực lượng ở nơi nào mà nhận. Nhiệm vụ Chí Tôn một khi nhận không thể hoàn thành thì sẽ bị khấu trừ một phần mười điểm cống hiến. Hắn là ngời mới, căn bản không có điểm cống hiến. Chẳng lẽ muốn để cho số điểm cống hiến của mình bị khấu trừ thành số âm sao?

Hạ Hầu Tông dù sao cũng biết rõ mọi chuyện sâu hơn Hạ Hầu Anh.

Hắn không cảm thấy Thiệu Uyên này nhận nhiệm vụ Chí tôn là đầu óc nóng lên, không có não.

Cho dù Thiệu Uyên này đầu óc nóng lên, phát hỏng, chẳng lẽ những tiền bối kia cũng nóng đầu? Nghe muội muội hắn nói, Tử Xa Mân trong Vĩnh Hằng thánh địa bảo vệ tiểu tử này có thừa.

Dưới loại tình huống này, Tử Xa Mân vì sao không phản đối??

- Anh nhi, đưa tình báo ta xem một chút.

Hạ Hầu Tông vẫn cảm thấy việc này nên điều tra rõ ràng một chút. Phải biết thêm tin tức thì mới có thể biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.


Hạ Hầu Anh đem mật thư giao cho Hạ Hầu Tông.

Hạ Hầu Tông sau khi nhìn một lần, khen

- Anh nhi, không nói tới Thiệu Uyên kia, muội ở Vĩnh Hằng thánh địa có nội ứng, có người nguyện ý đưa tình báo cho muội. Đây là chỗ thành công của muội. Muội nhất định phải nhớ kỹ lợi dụng ưu thế của mình, khiến cho đám người gọi là thiên tài này tâm tư đều đặt ở trên người muội.

- Hì hì, muội biết rồi. hiện tại những thiên tài trẻ tuổi trong Vĩnh Hằng thần quốc, không phải mười phần, nhưng mà có sáu bảy thành thiên tài, muội muội của huynh vẫn có nắm chắc khống chế bọn họ.

Hạ Hầu Anh nói tới việc này mặt mũi hớn hở, cực kỳ tự tin.

- Căn cứ vào chi tiết muội nói, còn có mật thư này, Thiệu Uyên này không đơn thuần là thiên phú võ đạo xuất chúng, thiên phú đan đạo của hắn chỉ sợ càng thêm kinh người. Hắn nhận nhiệm vụ có tên là lửa giận báo thù. Căn cứ vào tin đồn, nhiệm vụ này giống như có quan hệ với cự đầu đan đạo của Vĩnh Hằng thánh địa vài chục năm trước.

- Ồ? Ca ca, huynh biết nhiệm vụ này sao?

Hạ Hầu Anh có chút ngoài ý muốn, dù sao nàng tuổi còn trẻ, đối với những nhiệm vụ Chí tôn này cũng không quá rõ ràng.

Hạ Hầu Tông gật đầu:

- Ta đã từng nghe thấy, tỉ mỉ thì không quá nhiều. Nhưng có một điểm có thể khẳng định đây là một nhiệm vụ đan đạo. Hơn nữa nhiệm vụ này còn cần thiên phú đan đạo và nội tình đan đạo cực kỳ mạnh mẽ chống đỡ.

Hạ Hầu Anh khinh thường nói:

- Tiểu tử này nhìn qua giống như không có học vấn quá sâu, hắn làm náo động ở đan đạo, tất sẽ khiến cho phương diện võ đạo chậm trễ tiến độ. Nói không chừng sau này sẽ là kẻ vô tích sự.

Hạ Hầu Tông lắc đầu:

- Anhh nhi, từ tư liệu của Thiệu Uyên này xem ra, người này hẳn không phải là phù dung sớm nở tối tàn. Nói không chừng đây là một thiên tài chính thức. Một thiên tài sở hữu tiềm lực võ đạo và đan đạo mạnh mẽ.

- Cho dù thiên tài mạnh mẽ tới đâu hắn cũng vẫn kém ca ca muội. Hừ.

Hạ Hầu Anh thuận tiện vỗ mông ngựa Hạ Hầu Tông.

- Nha đầu nhà muội cũng biết vỗ mông ngựa ca ca sao?

Hạ Hầu Tông cười ha hả:

- Nhưng mà ta thích.

- Đúng rồi. Anh nhi, nữ tử Yến gia kia gần đây có tin tức gì không? Có nghe lời không?


- Hừ, nàng dám không nghe lời sao? Người Yến gia không dám làm cho nàng không nghe lời? Nếu như nàng không nghe lời thì người Yến gia cũng làm cho nàng ta nghe lời.

Ngữ khí của Hạ Hầu Anh mang theo vài phần khinh thường nồng đậm.

Cửa mật thất được đẩy ra, Tử Xa Mân có chút kinh ngạc, nghe thấy tiếng thạch thất được mở ra, ít nhiều hắn cũng có chút ngoài ý muốn.

Lúc này mới qua bao lâu chứ?

Tính toán ra cũng chỉ có hơn năm thời thần mà thôi.

Cửa thạch thất mở ra, chẳng lẽ nói Thiệu Uyên này đã luyện chế xong? Hoặc là nói luyện chế thất bại?

Theo như lẽ thường mà nói, đan dược quý trọng như vậy không có một ngày một đêm, thậm chí là mấy ngày mấy đêm, đâu có thể nhanh chóng luyện chế ra được như vậy?

Đi ra nhanh như vậy, Tử Xa Mân có cảm giác không ổn mơ hồ.

Hắn nhịn không được đứng lên, đi về phía Giang Trần. Sau khi cửa thạch thất mở ra, Giang Trần bình tĩnh lại rồi mới đi ra ngoài.

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tử Xa Mân.

Tử Xa Mân cũng bất chấp khách khí, đi thẳng vào vấn đề, lo lắng hỏi:

- Thiệu Uyên, sao ngươi lại đi ra? Có phải luyện chế không thuận lợi hay không?

Giang Trần cười nói:

- Không biết a. Rất thuận lợi, cũng bởi vì quá thuận lợi cho nên ta mới có thể đi ra sớm.


Tử Xa Mân nghe vậy đầu óc độ nhiên cảm thấy nổ tung, trong lúc nhất thời cơ hồ hắn có cảm giác trời đất quay cuồng. Luyện chế ra? Thành công rồi?

Như vậy cũng khó tránh khỏi quá mức đột nhiên, nhanh tới mức khiến cho người ta ngoài ý muốn a.

Giang Trần thấy Tử Xa Mân kinh ngạc, cũng biết mắt thấy mới la thật. Hắn lập tức đem một bình đan dược tinh xảo để lên trên bàn.

- Tử Xa trưởng lão, mời xin qua. Đây là lần thứ nhất ta luyện chế cho nên hiệu xuất không quá cao. Số lượng đan thành chỉ có chín khỏa mà thôi.

Tử Xa Mân vui mừng quá đỗi.

- Rất tốt, tốt. Chín khỏa đã vượt xa kỳ vọng mong muốn rồi. Ta còn tưởng rằng ngươi đi ra sớm như vậy là luyện chế thất bại a.

Giang Trần mỉm cười, nhưng trong lòng thì mừng thầm. Trên thực tế lần này hắn luyện chế vô cùng thuận lợi, thuận lợi dị thường.

Đan dược luyện chế ra khoảng chừng mười lăm khỏa. Nhưng mà Giang Trần cảm thấy mình vất vả một hồi, lưu lại mấy khỏa làm phí vật vả, cũng là chuyện đương nhiên.

Cho nên hắn lén khấu trừ mất sáu khỏa. Chỉ nộp lên chín khỏa. Thế nhưng không ngờ rằng chuyện này đối với Tử Xa Mân mà nói, là kết quả vượt xa mong muốn ban đầu của hắn.

Nhìn thấy Tử Xa Mân cười vui vẻ như vậy, Giang Trần cơ hồ hoài nghi liệu có phải mình quá trung hậu hay không. Nhìn bộ dáng Tử Xa Mân như vậy, cho dù hắn đưa cho người này năm sáu khỏa, chỉ sợ Tử Xa Mân cũng cười tới mức không ngậm miệng lại được.

Nhưng mà Giang Trần cũng không có tham lam quá.

Trên người giữ lại sáu khỏa, hắn cảm thấy đã có thu hoạch rất lớn. Nếu như về sau còn có cơ hội luyện chế Thái Nhất bổ thiên đan này nữa, như vậy còn có cơ hội lấy thêm.

Bình Luận (0)
Comment