Sát Thần Chí Tôn

Chương 3096

Ít nhất so với trước kia, cấm chế này dường như xuất hiện biến hóa cực lớn. Hơn nữa độ phòng ngự rõ ràng đã tăng lên rất nhiều.

Cũng có thể nói là, cấm chế chỉnh thể của Đông Duyên đảo đã tăng vọt về chất. Đây không phải là thủ đoạn thông thường, cũng là chỗ hắn kiêng kỵ nhất.

Đông Duyên đảo trong tay hắn nhiều năm như vậy, cũng không thể khiến cho cấm chế, trận pháp ở nơi này thăng cấp. Một nhóm người bỗng nhiên xuất hiện, rõ ràng là tu hú chiếm tổ chim khách, hơn nữa trong thời gian ngắn như vậy, chẳng những khôi phục cấm chế, trận pháp, còn có thể khiến cho trận pháp tiến thêm một bước so với trước kia.

Đây là chuyện Tổng thủ đại nhân tự nhận không làm được. Cũng không ai có thể. Cho nên trong lòng Tổng Thủ đại nhân này, hoặc ít hoặc nhiều đều có chút nghi hoặc. Rốt cuộc đây là địch nhân từ nơi nào tới. Người như vậy bọn họ có thể đắc tội được hay không?

Thấy Đinh tổng thủ không nói lời nào, sắc mặt Hoắc thân vương càng thêm khó coi, lạnh lùng nói:

- Lão Đinh, xem ra sau khi lần trước Đông Duyên đảo gặp chuyện không may, nhuệ khí ccura ngươi đã hoàn toàn bị mất. Sao hiện tại ngay cả dũng khí thủ vệ ranh giới Hồi Xuân đảo vực cũng không có sao?

Đinh tổng thủ than nhẹ một tiếng, truyền âm nói:

- Thân Vương đại nhân, địch nhân không rõ lai lịch, bọn họ trong thời gian ngắn khống chế Đông Duyên đảo này, chỉ sợ ý đồ bất thiện.

Hoắc Thân vương không nghe lọt những lời này, chỉ lạnh lùng cười cười:


- Ta mang theo một ngàn tinh anh của Hồi Xuân đảo vực, trong địa bàn của Hồi Xuân đảo vực chúng ta, bổn vương không biết ngươi lo lắng cái gì?

Tổng Thủ đại nhân mặt không biểu tình, lại không có nói gì thêm. hắn biết rõ, Hoắc thân vương nhất định không nghe lời khuyên bảo của hắn.

Từ lần trước, sau khi Đông Duyên đảo gặp chuyện không may, bề trên Hồi Xuân đảo vực đối với tổng thủ Đông Duyên đảo là hắn cũng không quá chào đón.

Lần này trở về, bất quá là bởi vì trước kia hắn là tổng thủ Đông Duyên đảo, quen thuộc nơi này, cho nên mới dẫn hắn tới, nếu không Hồi Xuân đảo vực căn bản không có khả năng lần nữa dùng hắn.

Ánh mắt Hoắc Thân vương phát lạnh, nhìn qua phía Đông Duyên đảo, thanh âm to lớn, trầm thấp vang lên:

- Bổn vương chính là thân vương của Hồi Xuân đảo vực, Đông Duyên đảo này vẫn luôn là địa bàn của Hồi Xuân đảo vực. Những ngày trước Đông Duyên đảo xuất hiện một chút ngoài ý muốn. Nhưng cũng không có nghĩa là Hồi Xuân đảo vực chúng ta buông tha khống chế với nó. Các ngươi thừa dịp mà vào, không thông cáo, đã vô cùng quá phận. Hôm nay chính chủ tới còn không mau lùi ra. Thực sự muốn đoạt cơ nghiệp Hồi xuân đảo vực ta hay sao?

Lỗ Triệt cười ha hả:

- Đã từng là của Hồi Xuân đảo vực các ngươi thì vĩnh viễn là của Hồi Xuân đảo vực các ngươi hay sao? Nếu như nhớ không nhầm Hồi Xuân đảo vực các ngươi, rất nhiều địa bàn bên trong, mấy ngàn năm trước còn không có thuộc về Hồi Xuân đảo vực các ngươi a. Xu thế trong thiên hạ này biến hóa vô thường. Hoắc thân vương, Hồi Xuân đảo vực ngươi nắm địa bàn cũng nên giữ vững vị trí. Chuyện Đông Duyên đảo này không cần các ngươi quan tâm. Tính tình của chủ nhân nhà ta không tốt. Các ngươi cứ tiếp tục ở ngoài cửa dông dài không ngừng, khi đó chủ nhân nhà ta mất hứng thì đừng trách.

Lửa giận của Hoắc Thân Vương xông lên não. Kẻ này là ai? Trong địa bàn của Hồi Xuân đảo vực hắn lại dám hung hăng càn quấy như vậy? Còn không đặt Hồi Xuân đảo vực hắn vào trong mắt.

- Chủ nhân nhà ngươi ở đây? Vừa hay bổn vương muốn lý luận với hắn. Bổn Vương muốn nhìn xem là thần thánh phương nào lại dám cưỡng đoạt cơ nghiệp của người khác?

- Cơ nghiệp của ngươi? Trên đảo này có một chút quan hệ nào với hoàng thất Hồi Xuân đảo vực các ngươi sao? Chẳng lẽ bởi vì hòn đảo này từng ở trong tay các ngươi, là vĩnh viễn thuộc về các ngươi sao? Quá ngây thơ, quá nực cười.

Lỗ Triệt căn bản không phải là người thích nói đạo lý.

Ngươi vô sỉ, hắn so với ngươi còn vô sỉ hơn.

Hoắc Thân Vương giận tím mặt.

- Các ngươi rốt cuộc có lai lịch thế nào? Quanh thân Hồi Xuân đảo vực ta còn chưa có gia hỏa nào bá đạo như vậy a. Gọi chủ nhân nhà ngươi ra đây, bổn vương muốn lý luận với hắn một phen. Đây là địa bàn của Hồi Xuân đảo vực ta, cho dù có đi tới Thập đại thần quốc cáo trạng, thông qua cao tầng Thập đại thần quốc kiện, Hồi Xuân đảo vực chúng ta tuyệt đối không thua.

- Lai lịch chủ nhân nhà ta?


Lỗ Triệt cười ha hả:

- Hoắc thân vương. Hồi Xuân đảo vực các ngươi ở Vạn Uyên đảo là thứ gì chứ? Đến Thập đại thần quốc kiện? Tìm chủ nhân nhà ta thì được. Chủ nhân nhà ta vừa vặn quen thuộc không ít người trong Thập đại thần quốc.

- Quen thuộc với không ít người trong thập đại thần quốc sao?

Hoắc thân vương bán tín bán nghi, trong lòng lại có chút không tin, cươi lạnh nói:

- Chủ nhân nhà ngươi thực sự quen thuộc với người thập đại thần quốc? Ngươi thử nói ra mấy người xem? Ai đúng ai sai? Ta còn nói cự đầu Thập đại thần quốc đều là huynh đệ của ta a. Ha ha ha...

Hiển nhiên Hoắc thân vương đối với lời nói của Lỗ Triệt không chút tán thành nào.

Lỗ Triệt quay đầu nhìn Giang Trần, Giang Trần khẽ gật đầu, hiển nhiên ý bảo Lỗ Triệt muốn nói thân phận thì nói đi.

Lỗ Triệt trước đây đã biết rõ thân phận Giang Trần. Biết được Giang Trần cho phép nói ra thân phận, càng không có gì rụt rè, lạnh lùng nói:

- Nói ra tên chủ nhân nhà ta, chỉ sợ hù chết Hoắc tiểu tử ngươi.

Hoắc Thân vương cười ha hả:

- Chủ nhân nhà ngươi thực lực có tên tuổi lớn như vậy sao? Như vậy bổn vương cho dù cúi đầu nhận thua thì cũng có sao chứ?


- Chủ nhân nhà là có tên gọi là Giang Trần. Là đệ nhất thiên tài trong Vĩnh Hằng thánh địa của Vạn Uyên đảo, dùng sức một mình xoay ngược thế cục Vĩnh Hằng thần quốc. Nhân vật như vậy Hoắc thân vương ngươi cảm thấy có thể làm cho Hoắc thân vương ngươi cúi đầu một lần được không?

Lời này vừa nói ra, Hoắc thân vương đột nhiên cảm thấy đầu óc ông ông, trống rỗng, triệt để như nổ tung.

Cái tên này cho dù Hồi Xuân đảo vực bọn họ ở xa cũng không có khả năng chưa từng nghe nói qua a. Huống chi Hồi Xuân đảo vực còn không phải là loại thế lực bất nhập lưu, cũng không phải là thế lực đối với chuyện thập đại thần quốc hoàn toàn không biết gì cả.

Trái lại, Hồi Xuân đảo vực vô cùng quan tâm thế cục của Vạn Uyên đảo, bọn họ luôn cố gắng tiến vào hàng ngũ thế lực chủ lưu, luôn vì vậy mà cố gắng, trông cậy vào việc trở thành thế lực nhị lưu, trở thành tồn tại gần với thập đại thần quốc.

Cho nên bọn họ đối với thế cục thập đại thần quốc rất là chú ý.

Đã chú ý, tự nhiên cũng nghe qua rất nhiều chuyện về Vĩnh Hằng thánh địa.

Trên thực tế, về trận phản loạn trong Vĩnh Hằng thần quốc, đã truyền khắp mỗi một ngõ ngách trong Vạn Uyên đảo, cũng tạo thành làn sóng nghị luận nóng bỏng.

Mà chuyện của Vĩnh Hằng thánh địa càng lưu truyền rộng rãi.

Dù sao thu dọn cục diện của Vĩnh Hằng thánh địa vô cùng có tính truyền kỳ, làm cho người ta nhìn thấy đã mắt.

Bình Luận (0)
Comment