Sát Thần Chí Tôn

Chương 317

Nói thì nói như thế, nhưng cảm xúc của Giang Trần, lại không có bởi vì lời của bọn hắn mà tăng lên. Người trẻ tuổi ở Vương đô, muốn cùng Đan Phi tổ đội, là muốn ở trước mặt Đan Phi biểu hiện một chút, muốn Đan Phi hảo cảm. Một là Đan Phi là nữ thần của bọn hắn, hai là muốn thông qua Đan Phi đạt được niềm vui của Diệp thái phó.

Thế nhưng mà Giang Trần, trong lòng của hắn hoàn toàn không có những cong cong thẳng thẳng này. Hắn đối với Diệp lão gia tử vô dục vô cầu, căn bản không có tâm tư đi nịnh nọt lão gia tử.

Mà Đan Phi, cố nhiên là mỹ nữ, thế nhưng mà Giang Trần cũng không có bởi vì nàng là mỹ nữ, liền thần hồn điên đảo, mất phương hướng chính mình.

Nếu như Giang Trần là loại háo sắc, trước khi gặp được Đan Phi, Câu Ngọc công chúa cũng tốt, Đông Phương Chỉ Nhược cũng tốt, không sĩ diện cãi láo mà nói, chỉ cần Giang Trần gật đầu, Câu Ngọc cùng Đông Phương Chỉ Nhược đều không có bất kỳ lý do gì cự tuyệt hắn.

Nhưng Giang Trần không phải thế hệ chỉ biết sa vào nữ sắc, tuy Đan Phi rất ưu tú, nhưng mà loại nữ nhân ưu tú này, trên người nhất định cũng mọc đầy gai.

Giang Trần tham gia Mê Cảnh Thu Liệp, là vì thí luyện, rèn luyện chính mình. Kỳ thật hắn cũng không hy vọng mình bị trói ở bên người một mỹ nữ.

Nhất là tâm tư mỹ nữ này, còn khó phỏng đoán như vậy.

- Giang Trần, danh ngạch bên ta, còn có hai cái, ngươi cần không?

Giang Trần suy nghĩ một chút, gật đầu nói:

- Ta muốn một cái.

Hắn vốn là muốn hai cái, một cái cho Tiết Đồng, một cái cho Câu Ngọc. Bất quá cân nhắc đến Câu Ngọc lập tức phải bế quan, trùng kích Tiên cảnh, Mê Cảnh Thu Liệp này, chỉ sợ nàng không có cơ hội.


Còn nữa, hai nữ nhân Câu Ngọc cùng Đan Phi này, đều không dễ đối phó. Mình bị Đan Phi điều động đi, nếu gọi Câu Ngọc đi cùng, vạn nhất ở trong Mê Cảnh Thu Liệp gặp được, cũng rất không tiện.

Cân nhắc liên tục, Giang Trần vẫn là quyết định cho Tiết Đồng một cái danh ngạch.

Thiên phú Võ đạo của Tiết Đồng là rất cao, là một khối ngọc thô chưa qua mài dũa.

Một người ăn nhờ ở đậu, không chiếm được tài nguyên tu luyện, được Giang Trần đề bạt, ngắn ngủn một năm, tu vi liền đột nhiên tăng mạnh, tiến vào Chân khí đại sư, Tiết Đồng này, Giang Trần đối với hắn ôm kỳ vọng rất lớn.

Từ quý phủ của Tứ vương tử về đến nhà, Giang Trần gọi Tiết Đồng tới. Sau khi Tiết Đồng đột phá Chân khí đại sư, trong khoảng thời gian này, một mực đang vững chắc cảnh giới.

Chỉ chờ cảnh giới vững chắc, hắn sẽ phục dụng Ngọc Kỳ Quả, nhất cổ tác khí, trùng kích mười một mạch Chân Khí cảnh.

Tiết Đồng trong khoảng thời gian này, tinh thần phấn chấn, chỉ cảm thấy thế giới này tràn đầy sắc thái xinh đẹp, thế giới của mình, cũng bởi vì biểu ca Giang Trần mà trở nên đặc sắc như thế.

- Biểu ca đối với ta có ơn tri ngộ, Tiết Đồng ta nhất định phải khắc khổ tu luyện, trở thành thủ hạ tin cậy nhất của hắn, vì hắn phân ưu giải nạn. Tiết Đồng ta, từ nhỏ không cha không mẹ, ăn nhờ ở đậu, nếu như không có Giang Trần biểu ca đề bạt ta làm thân vệ, hiện tại có lẽ vẫn còn ở Giang Hãn Lĩnh Ứng Lam bộ, bị nhi tử của cậu Lam Nhất Chu khi dễ, nhục nhã. Hiện tại, ta nhất phi trùng thiên, trở thành Chân khí đại sư, nhưng Lam Nhất Chu vẫn ở Ứng Lam bộ lãng phí tánh mạng. Cho nên, nói cho cùng, vẫn là Giang Trần biểu ca cho ta tánh mạng thứ hai...

Trong nội tâm Tiết Đồng nghĩ như vậy, bước chân chạy tới trước cửa Giang Trần.

- Thiếu chủ.

Tiết Đồng phi thường tôn kính Giang Trần.

- Tiết Đồng, ngươi là đệ đệ của ta, thời điểm không có người, gọi Trần thiếu ta, hoặc là Ca cũng được.

- Ca.

Tiết Đồng có chút khẩn trương, hắn từ nhỏ mất phụ mẫu, ở dưới đám hoàn khố Lam Nhất Chu áp bách, sinh tồn trong khe hẹp, để cho hắn bao nhiêu cũng có chút e sợ, tự ti. Đừng nói Giang Trần, ngay cả Lam Nhất Chu, cũng không cho Tiết Đồng hắn gọi biểu ca.

Cho nên, xuất phát từ tâm lý tự ti, Tiết Đồng một mực không dám gọi Giang Trần là "biểu ca".

- Đừng câu thúc như vậy, chúng ta vốn là huynh đệ, lại có quan hệ chính phụ. Đúng rồi, lần này có một thí luyện, gọi là Mê Cảnh Thu Liệp, ta cho ngươi một danh ngạch, ngươi có hứng thú hay không?

- Thí luyện?

Con mắt Tiết Đồng sáng ngời, hắn biết trong thế giới Võ Giả, có thuyết pháp thí luyện như vậy. Thời điểm ở Đông Phương Vương Quốc, Tiềm Long thi hội, cũng có hoàn cảnh thí luyện.

Nhưng cái đãi ngộ kia đều là đệ tử chư hầu mới có, Võ Giả bình thường, căn bản không có tư cách tham gia thí luyện gì.


- Tiết Đồng, thiên phú võ đạo của ngươi rất không tồi, các phương diện phát triển cũng rất nhanh. Nhưng hiện tại, ngươi thiếu một ít lịch lãm rèn luyện sinh tử chém giết, để cho trên người của ngươi, thiếu vài phần sát khí cùng lực chấn nhiếp.

Giang Trần vạch ra vấn đề của Tiết Đồng.

- Lần Mê Cảnh Thu Liệp này, là một cơ hội rèn luyện rất tốt, nhưng khẳng định cũng ẩn chứa phong hiểm, ngươi thấy thế nào?

- Ta nguyện ý đi xông một lần.

Tiết Đồng rất kiên quyết.

- Tốt, quyết định như vậy đi.

Giang Trần gật đầu, dặn dò.

- Còn có nửa tháng thời gian, có Ngọc Kỳ Quả trợ giúp, ngươi có thể trùng kích mười một mạch Chân khí đại sư thoáng một phát. Loại thí luyện này, thực lực càng cao, đối với ngươi càng có lợi. Ta truyền ngươi Thiên Mục Thần Đồng cùng Thuận Phong Chi Nhĩ, tu luyện tới mấy trọng rồi?

- Hai môn đã tu luyện tới tam trọng cảnh giới, nửa tháng thời gian này, nếu cần tu khổ luyện, có thể tiến vào tứ trọng cảnh giới.

Giang Trần thoả mãn gật đầu, thiên phú của Tiết Đồng này thật đúng là không phải bình thường. Giang Trần là Thiên Đế chi tử chuyển thế, có kinh nghiệm kiếp trước dẫn lối, tốc độ tu luyện cũng không quá đáng là như Tiết Đồng không sai biệt lắm.

Bình tĩnh mà xem xét, cỗ nhục thân này của Giang Trần, nếu như không cải tạo qua, cái kia chính là thiên phú bình thường. Sau khi cải tạo qua, mới vừa tới thiên phú thượng đẳng.

Mà Tiết Đồng, đây chính là không có bất kỳ cải tạo, dưới tình huống từ nhỏ khuyết thiếu tài nguyên, khuyết thiếu bồi dưỡng tự mình tu luyện.

Có thể thấy được thiên phú của Tiết Đồng này cao đến cỡ nào.

Luận thiên phú, trong tám thân vệ, thiên phú của Tiết Đồng tuyệt đối là cao nhất. Thiên phú của hắn, thậm chí so với Đông Phương Câu Ngọc còn cao hơn.


Muốn nói vàng giấu trong cát, Tiết Đồng này mới thật là vàng giấu trong cát.

...

Lại nói vợ chồng Đường Long, phụ giúp đệ đệ Đường Trọng về đến nhà. Trên đường đi ba người đều im lặng, chỉ cảm thấy hôm nay tao ngộ, thật sự là quá không thể tưởng tượng nổi.

Hốt hoảng về đến nhà, Đường Long càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái.

- Ca, bắp chân của ta, giống như có phản ứng rồi, ngươi vịn ta đi một chút, ta thật sự có một chút phản ứng rồi!

Đường Trọng ngồi ở trên xe lăn, bỗng nhiên kêu to lên.

- Cái gì?

Đường Long vốn đang đần độn, nghe Đường Trọng gọi như vậy, cũng nhảy dựng lên, vẻ mặt kích động.

- Đường Trọng, có thật không?

- Thật sự, thật sự, ta cảm giác hai chân, có thể chống đỡ thân thể đi thoáng một phát. Ca, ngươi vịn ta đi xem.

Đường Long liền bước lên phía trước, nâng Đường Trọng dậy.

Bình Luận (0)
Comment