Sát Thần Chí Tôn

Chương 3197

Trên thực tế sau khi Giang Trần rời khỏi, trong lòng cũng còn đang sợ hãi.

Vừa rồi nhìn như bình thản đối thoạt, trên thực tế cách chiến đấu cũng chỉ một bước ngắn. Song phương đều thăm dò sức chiến đấu của nhau.

Nếu như lần này không mang theo thần điểu Chu Tước bên người, chỉ bằng vào đám người Giang Trần hắn và Long Tiểu Huyền, Thái Tuế bạch hổ, cục diện hôm nay sẽ vô cùng bị động.

- Xem ra trong vô tận lao ngục có rất nhiều cường giả đi ra. Tùy tiện một người cũng có thể đụng vào.

Trong lòng Giang Trần cũng có chút cảm khái.

Sau khi nhận được nhóm ngũ sắc tinh thạch này, tâm tình Giang Trần hết sức kích động.

Luận giá trị, giá trị nhóm tinh thạch này so với nhóm tinh thạch của Hồi Xuân đảo vực kia còn lớn hơn. Chỉ là đám linh thạch kia, Giang Trần có công dụng khác, bởi vì nguyên nhân trận pháp, cho nên đám linh thạch kia đối với hắn mà nói, tác dụng vô cùng quan trọng.

Trên thực tế, giá trị nhóm tinh thạch này, nhất là giá trị tu luyện, so với đám phế linh thạch kia còn quan trọng hơn.

Lần kinh nghiệm này coi như là hữu kinh vô hiểm.

Trở lại Vĩnh Hằng thánh địa, Giang Trần đem một bộ phận trong đám tinh thạch kia phân cho tam đại Chân Linh.

Tam đại Chân linh có chút phấn chấn, nhận được những tinh thạch này, kế tiếp tài nguyên tu luyện trong vài thập niên sau đó, bọn họ không cần phải buồn phiền nữa.

Giang Trần vốn muốn đi tới chỗ Già Diệp thần tôn nghe ngóng lai lịch tên tu sĩ thần đạo kia một chút. Nhưng mà cân nhắc tới việc thời gian cấp bách, hắn cũng không có lãng phí thời gian làm vậy.

- Trần thiếu, Thánh Tổ đại nhân biết rõ ngươi trở lại thánh địa, cho nên định đêm nay trở lại thánh địa. Muốn gặp mặt ngươi. Ngươi nên chuẩn bị tâm lý cho tốt.


Đây là tin tức Tử Xa Mân mang tới.

Giang Trần nghe nói Thánh Tổ đại nhân sắp trở về cũng khẽ giật mình. Chẳng lẽ thực sự giống như Tử Xa Mân nói, muốn sớm mang hắn tiến vào chiến trường ngoại vực sao?

Nói thật hiện tại Giang Trần còn không muốn tiến vào đó. Dù sao cương vực nhân loại còn có một đống lớn chuyện cần xử lý, mà hiện tại hắn còn chưa xử lý tốt được.

- Đúng rồi, Trần thiếu, linh thạch ngươi gom góp đủ chưa?

Tử Xa Mân bỗng nhiên hỏi lại.

- Chưa có, Tử Xa trưởng lão muốn giúp đỡ ta một chút sao?

Giang Trần nửa đùa nửa thật hỏi lại.

Tử Xa Mân cười ha hả

- Nếu như là linh thạch người tu luyện cần dùng, lão phu vẫn có thể xuất ra một ít. Nhưng mà số linh thạch ngươi cần lại quá mức lớn. Một chút linh thạch chúng ta lấy ra, căn bản không đủ dùng a.

Đây là lời nói thật, linh thạch mà Tử Xa Mân lấy ra so với số linh thạch cần thiết, số lượng hắn lấy ra quả thực không làm nên chuyện gì.

Thấy Giang Trần cau mày, dường như đang vì chuyện linh thạch mà buồn phiền.

Tử Xa Mân khuyên nhủ:


- Trần thiếu, năm nay Thập đại thần quốc sẽ có một lần thiên tài thi đấu. Đây là truyền thống gần đây của Thập đại thần quốc, bởi vì phản loạn, cho nên lần thi đấu này đã bị trì hoãn nhiều năm. Trải qua lần phản loạn này, ngay từ đầu mọi người không có bao nhiêu hứng thú với thi đấu thiên tài này. Thế nhưng mà về sau có người thông minh nói ra, chính là bởi vì trận hạo kiếp này cho nên thập đại thần quốc chúng ta mới càng cần tìm kiếm thiên tài trẻ tuổi, càng cần sóng sau đè sóng trước, cho nên lần thiên tài thi đấu này...

- Không phải ý ngươi là để ta tới tham dự đó chứ?

Giang Trần thực sự không có nhàm chán tới mức như vậy, lúc trước tham dự thiên tài luận kiếm là bởi vì bất đắc dĩ. Vì Hạ Hầu gia tộc mà tham gia.

Thế nhưng mà thập đại thần quốc liên hợp tổ chức, nhìn qua thế nào cũng thấy đây là thịnh hội để thập đại thần quốc so kè, hoàn toàn không có gì thú vị.

Cho nên Giang Trần cũng không quá hứng thú.

Vị trí và tư thái của hắn hiện tại đã rất khó dùng vị trí thiên tài trẻ tuổi để nhìn hắn, để cho hắn cùng với đám thiên tài trẻ tuổi đi thi đấu gì đó, chuyện này cũng có chút vô nghĩa.

- Thiên tài thi đấu đối với ngươi mà nói bây giờ có chút cấp thấp. hưng mà đây vừa vặn là cơ hội tiếp xúc với thập đại thần quốc. Cũng là cơ hội tạo thế cho ngươi. Càng là cơ hội kết giao bằng hữu của ngươi. Thập đại thần quốc, rất giàu có.... Số linh thạch ngươi cần, ta tin rằng nhất định có thể gom góp đủ.

Giang Trần xem như đã hiểu rõ ý tứ của Tử Xa Mân.

- Đây là ý của Thánh Tổ đjai nhân hay là ý của Đại thánh chủ?

Giang Trần hỏi.

- Ha ha, cũng không phải là ý của hai người bọn họ, mà là lời khuyên của lão phu, đề nghị mà thôi. Đương nhiên Thánh Tổ đại nhân nhất định sẽ ủng hộ ngươi. Đại thánh chủ cũng như vậy. Đại thánh chủ không chỉ một lần nói tới, muốn ngươi trao đổi nhiều hơn với thiên tài các thần quốc khác, muốn ngươi hoàn toàn làm lão đại trong thế hệ này. Vì việc thập đại thần quốc kết minh đánh xuống trụ cột.

- Thập đại thần quốc kết minh? Không phải đã là minh hữu rồi sao?


Giang Trần có chút khó hiểu.

- Trước kia là minh hữu, nhưng đây chẳng qua là tuyên bố ra ngoài, hơn nữa chỉ nhất trí trên phương diện lập trường, quan hệ với nhau cũng không được tính là quan hệ minh hữu thân mật chính thức.

Tử Xa Mân thở dài.

Giang Trần xem như hiểu rõ, thập đại thần quốc lập trường giống nhau, lúc đầu ước đều là cùng nhau tiêu diệt, chống người bên ngoài xâm nhập, chống lại kẻ thù bên ngoài ở ngoại vực.

Thế nhưng mà mười đại thánh địa tự mình chiến đấu, hoặc là nói, mỗi nhà thủ hộ một mảnh thổ địa.

Loại tình huống này, lập trường tuy rằng giống nhau, nhưng lại thiếu đi trao đổi, thiếu hô ứng, thiếu hợp tác.

- Lần này cần kết minh là chuyện thực sự sao?

Giang Trần hiếu kỳ hỏi.

- Lần này hẳn là thực sự. Thập đại thần quốc đều ý thức được Vạn Uyên đảo đã biến đổi, thế cục đã ngày càng vi diệu. Nếu không bỏ qua ý nghĩ cá nhân, nếu không chân thành hợp tác, Vạn Uyên đảo chẳng những sẽ thất thủ, mà cả Thần Uyên đại lục chỉ sợ sẽ lần nữa trầm luân. Đến lúc đó, tận thế của các tộc trên Thần Uyên đại lục sẽ chính thức tới.

Tử Xa Mân thở dài.

Trong lúc nhất thời Giang Trần cũng không biết nên nói gì cho phải.

Kết minh là chuyện phải làm lúc này. Chỉ là kết minh thực sự hữu dụng sao? Tư tâm không chiến thắng nổi, bất luận hình thức kết minh gì đều không làm nên chuyện gì.

Ai làm minh chủ? Nghe ai hiệu lệnh?

Đây là vấn đề trụ cột nhất. Đều là thập đại thần quốc, nội tình và trình độ đều không sai biệt lắm. Ai lại nguyện ý phục tùng đối phương cơ chứ?

Đương nhiên Giang Trần cũng không có lập tức dội dáo nước lã. Có lẽ tình thế mạnh hơn người, đến lúc đó cho dù có nhiều tư tâm hơn nữa, cũng phải vì tình thế mà nhượng bộ a.


Hai người tiếp tục đàm luận, nói tới rất nhiều chuyện trong Thập đại thần quốc. Giang Trần cũng nghe được một số tin tức. Từ trong miệng Tử Xa Mân, nhận được tin tức luôn luôn kỹ càng, thú vị như vậy.

Giang Trần chợt nhớ tới một chuyện:

- Đúng rồi, Tử Xa trưởng lão, Thạch Huyền của Bách Hoa thần quốc kia hiện tại như thế nào? Người này sau khi trở thành đan nô của ta, ta vẫn không có tâm tư đi dạy dỗ hắn. Vẫn giao cho ngươi tới chỉ dạy a.

- Thạch Huyền vẫn có bộ dáng như trước, chúng ta không có hàng phục hắn, hắn cũng chưa chắc đã phục chúng ta. Trần thiếu, ngươi đã trở lại thánh địa, có lẽ cũng nên xem xét dạy dỗ hắn qua một chút.

Tử Xa Mân cười nói.

Hai người vừa uống rượu, lại trò chuyện một phen.

Đột nhiên thần thức Giang Trần khẽ động, bỗng nhiên đứng lên.

- Thánh Tổ đại nhân giá lâm.

Tử Xa Mân lập tức đứng lên, cung kính đứng ở một bên.

- Tử Xa trưởng lão cũng ở đây sao?

Thánh Tổ đại nhân nhìn thấy Giang Trần, nhếch miệng cười nói:

- Những ngày qua cũng nghe qua không ít truyền kỳ về ngươi. Tiểu gia hỏa, không tệ, không cô phụ sự chờ mong của bản Thánh Tổ về ngươi.

Giang Trần bĩu môi, không có tiếp lời.

Hắn cũng lo lắng một khi mình tiếp lời, Thánh Tổ đại nhân này sẽ trực tiếp mang hắn tới chiến trường ngoại vực.

Bình Luận (0)
Comment