Sát Thần Chí Tôn

Chương 3224

Sở dĩ Hốt Lôi tự tin như vậy là bởi vì gần đây hắn là người cũng như tên, tốc độ cực nhanh, nhanh như thiểm điện, tốc độ nhanh tuyệt.

Chính là bởi vì điểm này cho nên Hốt Lôi mới dám khiêu chiến Giang Trần, mới có thể nghĩ tới việc dẫm nát Giang Trần dưới chân.

Chỉ là lần này hắn đã phát hiện ra mình sai rất lớn.

Tốc độ của hắn cố nhiên là nhanh, thế nhưng mà tốc độ chiếu rọi của kim quang rõ ràng so với trong tưởng tượng của hắn còn nhanh hơn. Một khi bao vây thân thể hắn lại, Hốt Lôi chợt phát hiện ra, mình vô luận thế nào cũng không thể thoát ra khỏi phạm vi kim quang. Cho dù hắn xê dịch thế nào, thủy chung vẫn không thoát khỏi phạm vi bao phủ của chiếc chuông này.

Hơn nữa theo kim quang không ngừng gia tăng, Hốt Lôi rõ ràng cảm nhận được thân thể mình ngày càng nặng nề, mà tốc độ dưới chân cũng ngày càng chậm.

- Không tốt, chiếc chuông này có chút quỷ dị.

Hốt Lôi ứa mồ hôi lạnh, cắn răng, lần nữa đánh ra bên ngoài. ý đồ bằng vào lực lượng của mình mạnh mẽ phá ra một khe hở, đào thoát ra ngoài.

Chỉ là hiển nhiên hắn đã đánh giá thấp năng lực trói buộc của chiếc chuông này. Một khi bị chiếc chuông này bao phủ, cho dù là tu sĩ Thiên Vị cửu trọng cũng chưa chắc đã thoát khỏi được huống chi là Hốt Lôi hắn.

Hốt Lôi cho dù có mạnh mẽ hơn nữa, cuối cùng cũng chỉ là thiên tài gần tới Thiên Vị cao giai, mà cũng không phải là Thiên Vị cao giai chính thức. Nói cách khác, tu vi bản thân hắn cũng không bằng Giang Trần.

Chiến đấu với cùng giai, Giang Trần còn có thể nghiền ép huống chi là đối phó với một Hốt Lôi tu vi không bằng Giang Trần.

Thậm chí Giang Trần vượt cấp khiêu chiến, cũng là chuyện bình thường. Chỉ là Hốt Lôi, Giang Trần không đặt vào trong mắt. Đừng nói là Hốt Lôi, coi như là có năm ba Hốt Lôi, Giang Trần cũng có thể bỏ qua.

Khi lực trói buộc của kim chung không ngừng tăng lên, kim chung không ngừng ép xuống, cách mặt đất ngày càng gần.

Một tiếng ầm vang vang vọng, kích thích bụi đất bắn tứ tung. Triệt để nhốt Hốt Lôi kia vào bên trong kim chung.

Nếu như nói trước đó còn có không ít người ôm tâm tư đánh bại Giang Trần, giẫm Giang Trần mà thượng vị, như vậy giờ phút này bọn họ đã triệt để vỡ mộng.


Giang Trần như vậy, căn bản không phải là tồn tại mà bọn họ có thể khiêu chiến.

Hốt Lôi ở trong những thiên tài đỉnh cấp của thập đại thánh địa tuyệt đối là tồn tại có số má, kết quả thế nào chứ? Còn không phải là mất hết mặt mũi sao?

Kim chung hơi nhếc lên, Hốt Lôi mặt mũi đầy bụi đất từ từ đứng lên.

Giang Trần cũng không hùng hổ dọa người mà chỉ hỏi:

- Sao rồi?

Hốt Lôi tuy rằng là hỗn đản, nhưng mà giờ phút này cũng biết mình phải nhận thua. Nếu như không nhận thua, kim chung này không triệt tiêu, hắn cũng chỉ có thể thành thật ở bên trong mà thôi.

Tuy rằng vẻ mặt phiền muộn, nhưng Hốt Lôi vẫn phải đau khổ nói:

- Là ta thua. Nhưng mà ta không phục. Ta cảm thấy ván này ta thi đấu thứ mà ngươi mạnh. Nếu như đao thật thương thật đấu với nhau, ta cũng không tin không đánh lại ngươi.

Hốt Lôi vẫn mạnh miệng nói.

Nhưng mà Giang Trần lại không có tranh luận, chỉ cười cười:

- Nguyện đánh cược thì nguyện chịu thua. Ngươi đã thừa nhận mình thua thì tranh thủ thời gian thực hiện tiền đặt cược đi.

Tranh giành thắng thua bằng miệng lưỡi cũng không có ý nghĩa. Hốt Lôi này muốn mạnh miệng, vậy cứ để cho đối phương mạnh miệng đi.

Dù sao Giang Trần chỉ cầu kết quả, đối với loại tranh giành khí phách này, gần đây đều không có hứng thú.


Kim chung buông lỏng, toàn thân Hốt Lôi kia cũng buông lỏng.

Ngây người tại chỗ hồi lâu, Hốt Lôi mới dùng vẻ mặt buồn khổ từ trong lòng lấy ra hai khỏa Thí Luyện châu, nói:

- Đây là Thí luyện châu trước mắt ta nhận được. Cầm đi đi.

Giang Trần không chút khách khí, trực tiếp lấy hai khỏa Thí luyện châu này.

Nhưng mà sau khi lấy đi Thí luyện châu, Giang Trần cũng không có gật đầu để cho đối phương rời khỏi, mà tiếp tục nhìn chằm chằm vào Hốt Lôi.

Hốt Lôi ngẫm lại, có chút không phục, nhưng cuối cùng vẫn không thể làm gì khác hơn là đi tới trước mặt Cam Trữ, nói:

- Xin lỗi, ta xin lỗi ngươi.

Phần xin lỗi này hoàn toàn không có thành ý.

Nhưng mà Giang Trần chỉ muốn hắn cúi đầu, về phần đối phương có tâm phục khẩu phục hay không, Giang Trần cũng không quá để ý.

Đương nhiên trừ chính miệng Hốt Lôi xin lỗi ra, hắn ta còn phải đưa ra bồi thường vật chất. Hốt Lôi kia đưa ra một chiếc nhẫn trữ vật, nói:

- Ở đây còn có chút vật bồi thường.

Có thể nhìn ra được trong lòng Hốt Lôi đầy bụng lửa giận. Nhưng mà hắn cũng không có cách nào khác. Lúc đánh cuộc đã nói, hắn trừ việc giao ra Thí luyện châu trên người còn phải xin lỗi và bồi thường.

Cam Trữ có chút xấu hổ nhìn qua Giang Trần.


Giang Trần cười nhạt nói:

- Nhận lấy đi, thiên tài Đa Văn thần quốc không thiếu thứ tốt.

Cam Trữ thấy Giang Trần cũng đã nói như vậy, hắn lập tức không chút khách khí thò tay nhận lấy.

Hốt Lôi hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi nhớ kỹ cho ta, ta nói xin lỗi, bồi thường không phải là vì ngươi mạnh mẽ tới cỡ nào, mà là ngươi có một sư huynh tốt a.

Nói xong Hốt Lôi có chút buồn bực nhìn qua Giang Trần, ánh mắt vẫn còn có chút không cam lòng, dậm chân một cái, muốn quay người rời khỏi.

- Chậm đã.

Giang Trần bỗng nhiên lên tiếng.

Hốt Lôi phiền muộn cực kỳ:

- Ngươi còn muốn thế nào nữa?

Tay Giang Trần nhoáng lên một cái, đem Tử Quang hắc lôi thần tiên kia ném về phía trước, nói:

- Đồ vật của ngươi trong tay ta cũng lãng phí, trả lại cho ngươi. Có thể nhìn ra được ngươi vì tế luyện bảo vật này đã tốn không ít tâm huyết. Ngươi là người thích hợp nhất với nó. Ta cũng không vung đao đoạt thứ yêu thích của người khác a.

Hốt Lôi có chút kinh ngạc, tiếp nhận Tử Quang hắc lôi thần tiên. Kỳ thực hắn cũng có nghĩ tới việc đòi lại, nhưng mà hắn thất bại trong lần đánh cuộc này, cho nên đâu còn có mặt mũi và tư cách mở miệng chứ?

Thế nhưng không ngờ rằng Giang Trần lại chủ động đem Tử quang hắc lôi thần tiên trả lại cho hắn.

Hốt Lôi vốn một bụng tức giận đột nhiên phát hiện ra tâm tình và sự nóng giận của mình thoáng cái tiêu tan không ít.


Mang theo vài phần hoài nghi, nhìn Giang Trần thật sâu, chợt Hốt Lôi ôm quyền,không có nói gì thêm mà xoay người rời đi.

Giang Trần nói một tiếng:

- Chúng ta cũng đi thôi.

Cam Trữ gật đầu đi theo Giang Trần, biến mất ở hiện trường.

Những thiên tài đứng ở phía xa xem xét cũng sớm tứ tán. Đám người này hiện tại bắt đầu xuất hiện vẻ kiêng kỵ với Giang Trần. Sợ gặp phải Giang Trần, chọc giận Giang Trần, thuận tay đoạt mất Thí Luyện châu trên người bọn họ.

Nói không dễ nghe một chút, nếu như bọn họ rơi vào trong tay Giang Trần, chỉ cần Giang Trần mở miệng nói muốn, bọn họ không dám không cho sao? Hốt Lôi đủ cường hãn không? Còn không phải nhận kinh ngạc trong tay Giang Trần hay sao?

Cam Trữ đi theo Giang Trần, một đường đi rất xa, hai người mới giảm tốc độ dần lại.

- Giang Trần sư huynh, lần này thực sự đa tạ sư huynh.

Cam Trữ nói lời cảm kích từ tận đáy lòng.

Là ta tới chậm một bước, bằng không mà nói ngươi cũng không thể nào ăn những thiệt thòi này được. Hiện tại việc cấp bách là sớm tìm được Ngô Du.

Cam Trữ đã tìm được, nhưng Ngô Du còn chưa có tin tức.

Nhưng mà Ngô Du dùng tốc độ nổi danh, Giang Trần tin tưởng tình cảnh của Ngô Du có lẽ so với Cam Trữ còn đỡ hơn một chút.

Giang Trần thấy Cam Trữ vẫn còn có chút uể oải, hắn khuyên nhủ:

- Thủ đoạn của Hốt Lôi kia rất khá, ở thập đại thánh địa, cũng thuộc về tồn tại đỉnh tiêm. Ngươi ăn thiệt thòi trong tay hắn, cũng không tính là oan uổng. Cố gắng tu luyện, lần sau có cơ hội lấy lại danh dự. Biết hổ thẹn rồi sau đó đứng lên.

Cam Trữ thở dài:

- Cũng không phải ta thua trong tay Hốt Lôi không cam lòng gì cả. Mà là hổ thẹn, một chút bổn sự ấy hiển nhiên sẽ cảm trở sư huynh.

Bình Luận (0)
Comment