Sát Thần Chí Tôn

Chương 3300

Tinh Duyến phi chu cơ hồ thúc dục tới cực hạn.

Trừ thần thú Huyền Vũ ra, tam đại chân linh khác đối với tình huống của Giang Trần rất là quen thuộc, biết rõ trong lòng Giang Trần nóng như lửa đốt chạy về Vĩnh Hằng thánh địa hoàn toàn là vì Hoàng Nhi.

Thần thú Huyền Vũ trong lúc trao đổi với thần điểu Chu Tước cũng biết tình huống đại khái của Giang Trần, đồng thời đối với đường quật khởi của Giang Trần cũng hết sức tò mò.

Trên đường đi nói chuyện một phen với thần điểu chu tước, nói chuyện vô cùng ăn ý. Biết được tốc độ và thế quật khởi của Giang Trần, thần thú Huyền Vũ cũng cảm thấy khiếp sợ thật sâu.

Một thiếu niên nhân loại, có thể dùng tốc độ đáng sợ như thế quật khởi, chỉ sợ trong lịch sử nhân tộc cũng vô cùng hiếm thấy.

- Huyền Vũ huynh đệ, thời gian ngươi đi theo trần thiếu còn chưa dài, có lẽ không có quá hiểu nhân cách và mị lực của Trần thiếu. Nếu như ngươi ở chung với hắn lâu, ngươi sẽ vô cùng thưởng thức hắn. Hắn tương giao với chúng ta từ trước tới nay đều thành ý mười phần. Hơn nữa hắn chưa bao giờ tính toán với chúng ta cái gì. Thời khắc mấu chốt lại là huynh đệ tốt đáng phó thác tính mạng, là đồng bọn tốt. Trong loạn thế, tuy rằng những Chân linh như chúng ta thần thông quảng đại, nhưng mà có thể bình yên vô sự hay không, ai trong chúng ta cũng không dám cam đoan. Nhưng mà đi theo Trần thiếu, ít nhất trong lòng ta yên tâm hơn một chút.

Đây là lời nói xuất phát từ nội tâm của thần điểu Chu Tước.

Thần thú Huyền Vũ cũng cảm giác được điều này, thở dài nói:

- Chu Tước lão ca, ngươi luận tuổi tác cũng lớn hơn ta một chút, nên ta gọi ngươi một câu huynh trưởng. Ta cũng nhìn ra được Tam đại chân linh các ngươi đều khăng khăng nhất mực với Giang Trần, điều nyaf chứng minh hắn tuyệt đối có mị lực đặc biệt có thể khiến cho các ngươi can tâm tình nguyện với hắn như vậy. Ngươi yên tâm đi, ta đã đáp ứng rời khỏi hải vực, gia nhập đội ngũ các ngươi, ta nhất định sẽ chậm rãi dung nhập. Đúng như các ngươi nói, ở lại hải vực này, khi tai kiếp tới, ta cũng trốn không thoát được.

- Đúng vậy, về sau chúng ta đồng tâm hiệp lực. Có nạn cùng chịu có phúc cùng hưởng. Ngươi yên tâm, Giang Trần sẽ không để cho chúng ta thiệt thòi.


Thần điểu Chu Tước nghiêm mặt nói.

- Đúng, ta nhìn ra được Trần thiếu là người có đảm lượng. Tuy rằng trong Vạn Uyên đảo có thập đại lão tổ thần đạo, nhưng mà ta nhìn ra được Trần thiếu sớm muộn gì cũng trở thành người đứng đầu nhân tộc. Trở thành người đứng đầu Vạn Uyên đảo. Những tu sĩ thần đạo già mà không chết kia không lâu sau sẽ thần phục Trần thiếu.

Huyền Vũ thần thú nói ra lời kinh người.

- Ồ? Tại sao lão đệ lại thấy vậy?

Thần điểu Chu tước hơi cười nói.

- Lão huynh xem chúng ta rời khỏi Bình Sa đảo, những vấn đề mà những người kia bó tay, mà Giang Trần lại thành thạo. Hiện tại trừ thực lực hắn còn chưa đạt tới hảo hầu kia. Còn có mặt nào mà hắn không bằng những lão tổ thần đạo kia nữa chứ? Tư lịch? Thành tích? HIện tại hiển nhiên đã đủ.

Thần thú Huyền Vũ đưa ra phán đoán của bản thân.

- Ha ha, nói rất đúng. Hiện tại Giang Trần trên danh nghĩa còn không phải là người đứng đầu nhân tộc. Trên thực tế đã hoàn toàn là chủ nhân mới.

Thần điểu Chu tước cũng cười gật đầu nói:


- Vậy để cho chúng ta cùng nhau sáng tạo huy hoàng đi. Huyết mạch tứ đại thần thú chúng ta rốt cuộc có thể làm ra nghiệp lớn oanh oanh liệt liệt thế nào thì phải xem Trần thiếu rốt cuộc có bao nhiêu tiềm lực có thể đào ra.

Hai đại chân linh trao đổi với nhau, Giang Trần cũng không có để ý tới.

Trên phi chu, hắn không ngừng phán đoán các loại tình huống có thể xảy ra với Tử Xa Mân.

Có một loại khả năng là Vĩnh Hằng thánh địa vẫn còn ngoan cố chống lại, những địch nhân này trong khoảng thời gian ngắn còn chưa hạ được Vĩnh Hằng thánh địa.

Còn có một loại khả năng đó là bọn chúng đã chiếm cứ Vĩnh Hằng thánh địa, những người khác hoặc là chết trận. Hoặc là trở thành tù nhân của địch nhân.

Trừ hai loại khả năng này ra, Giang Trần cũng nghĩ tới loại khả năng thứ ba. Đó chính là Già Diệp thần tôn nể mặt mũi của Hoàng Nhi, ra mặt can thiệp.

Phỏng đoán thứ ba này, Giang Trần cảm thấy khả năng vẫn tương đối lớn.

Từ hành động của Già Diệp thần tôn với Hoàng Nhi có thể thấy được hắn là người vô cùng chú trọng thâm tình. Cho nên An Già Diệp đã không tham dự trận doanh của Quang Độ đại nhân. Như vậy vì an nguy của ngoại tôn nữ, Già Diệp thần tôn không có đạo lý khoanh tay đứng nhìn.

- Yên tâm, cho dù bọn chúng là kẻ hung hãn trốn ra từ Vô tận lao ngục. Cho dù bọn chúng đã chiếm cứ Vĩnh Hằng thánh địa, có lẽ bọn chúng cũng không dám đuổi tận giết tuyệt. Bọn chúng cuối cùng vẫn cần nhân thủ. Nếu như giết sạch, bọn chúng làm sao có thể tụ lại nhân khí ở vd này? Làm sao có thể phục chúng?


Tử Xa Mân tuy rằng cũng rất nóng vội, nhưng lại an ủi Giang Trần.

Giang Trần than nhẹ một tiếng:

- Bỏ đi, rốt cuộc thế nào cứ trở về sẽ biết. Ta đoán, thánh địa có lẽ còn chống đỡ được.

Dùng trực giác của Giang Trần xem xét, Già Diệp thần tôn tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn Hoàng Nhi chịu thiệt. Nếu như Già Diệp thần tôn xuất mã, chỉ sợ coi như là Quang Độ đại nhân kia xuất mã, cũng nhất định phải để cho Già Diệp thần tôn vài phần mặt mũi. Cho dù trong lòng hắn hận tới chết, cũng phải âm thầm trả đùa, trong kế hoạch của Quang Độ đại nhân không có lường trước tới việc này, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không vì cãi nhau với Già Diệp thần tôn mà trở mặt.

Từ Bình Sa đảo trở lại Vĩnh Hằng thánh địa, đường xá kỳ thực vô cùng xa xôi.

Nhưng mà Giang Trần ở trong Tinh Duyến phi chu, có linh thạch chồng chất, tốc độ vượt cục hạn, từng lần từng lần vượt qua cực hạn.

...

Giờ phút này ở Vĩnh Hằng thánh địa còn náo nhiệt vượt xa tưởng tượng của Giang Trần rất nhiều.

Tu sĩ vây công Vĩnh Hằng thánh địa, số lượng không ít, mà đầu lĩnh càng có hai gã tu sĩ thần đạo, nhưng mà hiện tại hai gã tu sĩ thần đạo này có chút buồn bực.

Bởi vì bọn họ ở Vĩnh Hằng thánh địa ăn nhiều thiệt thòi lớn. Ngay từ đầu bọn họ bởi vì đại trận hộ sơn của Vĩnh Hằng thánh địa quá mức lợi hại, cũng không có khởi xướng công kích mạnh mẽ.


Càng về sau bọn họ chậm rãi tìm được ít quy luật của đại trận hộ sơn. Tìm được phương pháp phá trận, đang chuẩn bị phá vỡ trận pháp, thì Vĩnh Hằng thánh địa lại nghênh đón thêm một vị khách không mời mà tới.

Vị khách không mời mà tới này chính là An Già Diệp thần tôn, cũng chính là ngoại tổ phụ của Hoàng Nhi.

Hắn bỗng nhiên xuất hiện, trực tiếp quấy rối bố trí của đối phương. Hai gã tu sĩ thần đạo liên thủ cùng đối phó với Già Diệp thần tôn.

Chỉ là hai người này phối hợp, liên thủ với nhau vẫn không làm gì được Già Diệp thần tôn, nhiều lắm chỉ là ngang tay mà thôi.

Như vậy song phương lâm vào giai đoạn giằng co.

Ngay từ dầu hai gã tu sĩ thần đạo kia bài xích Già Diệp thần tôn, giờ phút này nhìn thấy hắn xen vào việc của mình, tự nhiên là giận tím mặt.

Chỉ là bọn họ vô luận có cố gắng thế nào, cũng không có cách nào đánh bại Già Diệp thần tôn.

mà bên Vĩnh Hằng thánh địa, sau khi Già Diệp thần tôn xuất hiện, bọn họ cũng có thể an tâm bố trí phòng ngự. Thánh Tổ đại nhân và Đại thánh chủ không có mặt, quyết định tự nhiên nằm trong tay Nhị thánh chủ và Tam thánh chủ.

Bọn họ biết rõ Già Diệp thần tôn này chính là tổ phụ đằng ngoại của Hoàng Nhi - đạo lữ của Giang Trần.

Cho nên bọn họ đối với Già Diệp thần tôn lễ ngộ có thừa, bọn họ cũng biết nếu như không có Già Diệp thần tôn không mời mà tới. phòng ngự của Vĩnh Hằng thánh địa dưới sự công kích của hai tu sĩ thần đạo, chuyện bị đánh nát cũng chỉ là sớm muộn.

Nhưng mà Già Diệp thần tôn đối với chuyện bọn họ ân cần lại không có bao nhiêu hứng thú. Hắn tới đây cũng không phải là vì trợ giúp Vĩnh Hằng thánh địa tránh né tai kiếp, mà thuần túy là tới bảo vệ ngoại tôn nữ nhà mình.

Bình Luận (0)
Comment