Sát Thần Chí Tôn

Chương 3432

Tên tu sĩ kia nói xong, đừng nói là Tố Hoàn Chân, Giang Trần cũng biến sắc.

Tại địa bàn của Thiên Thiền cổ viện chỉ có một truyền tống trận, đó chính là truyền tống trận đi Vạn Uyên đảo, truyền tống trận này Giang Trần qua lại rất nhiều lần, cũng cố ý dặn dò Tố Hoàn Chân, để nàng nhất định phải bảo vệ tốt truyền tống trậ này, đây cũng là nguyên nhân vì sao Giang Trần càng thêm chiếu cố Thiên Thiền cổ viện.

Bởi vì trong tương lai, truyền tống trận của Thiên Thiền cỏ viện sẽ là một khâu vô cùng quan trọng, quan hệ tới kết cấu của cương vực nhân loại và Vạn Uyên đảo, là một cái cầu.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Giang Trần sớm đặc biệt chú ý tới Đông Duyên đảo.

Đông Duyên đảo tương đương là một khu giảm xóc giữa cương vực nhân loại và Vạn Uyên đảo, nếu như Đông Duyên đảo nằm trong tay hắn, cho dù ngày sau Vạn Uyên đảo rơi vào trong tay dị tộc, Giang Trần cũng có quyền lựa chọn chiến lược.

Hiện tại nghe nói bên cạnh truyền tống trận xuất hiện tu sĩ bị thương, chuyện này khiến cho Giang Trần đứng ngồi không yên.

- Đi, đi xem một chút.

Lúc này Tố Hoàn Chân cũng không qua tâm tới chuyện nhận tổ quy tông, biết rõ truyền tống trận này đối với Giang Trần mà nói quan hệ trọng đại, cho nên nàng lập tức dẫn người đuổi tới đó.

Bên truyền tống trận, thực sự có vài tên tu sĩ bị thương. Hơn nữa những tu sĩ này không ngờ Giang Trần đều biết đại khái.

Một người trong đó chính là tổng thủ Đông Duyên đảo năm đó.

- Lão Đinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Giang Trần tương đối quen thuộc với Đinh tổng thủ nhất.


Sắc mặt Đinh tổng thủ tái nhột, sau khi đan dược chữa thương của Giang Trần có hiệu lực, hắn mới hít sâu một hơi, tiến về phía trước nói:

- Giang Trần thiếu chủ, xảy ra đại sự rồi.

- Sao lại nói vậy?

- Ước chừng bốn năm trước, vài đảo vực của Vạn Uyên đảo đột nhiên xuất hiện truyền tống trận một cách khó hiểu, từ đó về sau, tu sĩ ma tộc không ngờ lại không ngừng xuất hiện. Trong vòng mấy năm ngắn ngủi, tàn sát bừa bãi trong Vạn Uyên đảo. Thập đại thánh địa ngay từ đầu lơ đễnh, tưởng rằng là tiểu ma tu nhỏ thân cô thế cô làm loạn. Kết quả trong vòng vài năm ngắn ngủi, những ma tu này thành công chiếm rất nhiều nơi. Hơn nữa số lượng ma tu lại ngàng càng nhiều hơn. Địa bàn chiếm cứ càng lúc càng rộng. Tới khi thập đại thánh địa tỉnh ngộ, không có cách nào bứt ra khỏi chiến trường vực ng oại. Hiện tại Vạn Uyên đảo có thể nói là trong ngoài bị giáp công, tràn ngập nguy cơ a.

Đinh tổng thủ tuy rằng bản thân bị thương, nhưng cuối cùng vẫn còn tương đối tỉnh táo. Tư duy vẫn tương đối rõ ràng. Nghe Đinh tổng thủ nói xong những lời này, sắc mặt Giang Trần lập tức ngưng trọng hẳn lên.

Đinh Tổng thủ lo lắng nói:

- Hồi Xuân đảo vực chúng ta, còn có Tam Tài đảo vực vốn tạo thành thế tam giác với Đông Duyên đảo, hô ứng lẫn nhau. Nhưng mà Ma tộc thậm chí ngay cả loại khu vực xa xôi này cũng không có bỏ qua. Trước tiên công kích Tam tài đảo vực, sau lại công kích Hồi Xuân đảo vực. Hôm nay đại quân ma tộc điều khiển một đám khôi lỗi ma tộc, cơ hồ đã công phá được Tam Tài đảo vực. Mà đội ngũ của Tam Tài đảo vực cũng rút lui tới Hồi Xuân đảo vực liều chết chống cự. Chúng ta cũng liều chết chạy tới Đông Duyên đảo... Đông Duyên đảo tuy rằng trước mắt coi như thái bình. Nhưng mà...

- Nhưng mà cái gì?

Giang Trần rung động hỏi.

- Nhưng mà cũng bị Ma tộc nhìn chằm chằm vào rồi. Thuộc hạ lo lắng, một khi Hồi Xuân đảo vực bị công phá, Đông Duyên đảo sẽ mất đi thế hô ứng, trở thành một tòa đảo hoang, quang trọng nhất là không có cường giả thần đạo tọa trấn, chỉ sợ không có lực đối kháng với ma tộc a.

Giang Trần chậm rãi gật đầu.

Đương nhiên hắn không có bi quan như Đinh tổng thủ, Đông Duyên đảo dù sao cũng là địa bàn của tu sĩ thượng cổ Bùi Tinh, trận pháp của người này phòng thủ tu sĩ thần đạo bình thường tuyệt đối không thành vấn đề.


Trừ phi là mấy lão tổ thần đạo Ma tộc có lẽ có thể cưỡng ép phá trận mà vào, xâm lấn Đông Duyên đảo là chuyện cơ hồ không thể nào.

Nhưng mà Giang Trần cũng không muốn nói rõ, chỉ trấn án đối phương.

- Việc này ta đã biết rõ, Đinh tổng thủ, ngươi ở cương vực nhân loại nghỉ ngơi đi.

Đinh tổng thủ gấp gáp:

- Thiếu chủ, hiện tại cứu binh như cứu hỏa. Đinh mỗ quả thực không thể nghỉ ngơi a. Nếu như Thiếu chủ đi chậm một bước, Hồi Xuân đảo vực nhất định sẽ rơi vào trong tay Ma tộc. Đông Duyên đảo cũng sẽ bị trùng kích mạnh mẽ. Đến lúc đó bố trí của Thiếu chủ sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

Giang Trần than nhẹ một tiếng:

- Ta sao không biết cơ chứ? Nhưng mà hiện tại cương vực nhân loại chúng ta cũng đang vây quét ma tộc. Dư nghiệt ma tộc thế lớn, chúng ta ra tay cũng là giật gấu vá vai. Ngươi nhìn bên cạnh ta xem có mấy tu sĩ thần đạo?

Đinh tổng thủ ảm đạm, lúng ta lúng túng nói:

- Thế cục cương vực nhân loại cũng khó khăn như thế sao? Như vậy xem râ, chẳng lẽ ma tộc tàn sát bừa bãi là chuyện khó có thể tránh né?

- Yên tâm đi, cho dù có một mình ta thì Hồi Xuân đảo vực cũng không thể không cứu. Hôm nay ta đã nhập thần đạo, không bằng ta đơn thương độc mã, lại tiến vào Vạn Uyên đảo lần nữa là được.

Giang Trần an ủi Đinh tổng thủ.


Trong mắt Đinh tổng thủ hiện lên vẻ bội phục, nhưng mà vẫn nói:

- Vậy cũng không được. Giang Trần thiếu chủ thân thể vạn kim, tuyệt đối không thể một mình mạo hiểm.

Giang Trần kiên quyết nói:

- Thế cục gian nan, an nguy của một mình ta so với an nguy của Thần Uyên đại lục nào có ý nghĩa gì?

Đinh tổng thủ còn muốn nói gì nữa, thế nhưng Giang Trần đã khoát tay, ngắt lời hắn.

- Ngươi chờ một lát, ta trở lại Khổng Tước thánh sơn sắp xếp chiến cuộc. Tối đa ba ngày ta sẽ cùng ngươi trở lại Vạn Uyên đảo, trợ giúp Hồi Xuân đảo vực.

Giang Trần nói xong quay đầu nói với Tố Hoàn Chân.

- Tố viện chủ, những người này đều là bằng hữu của ta ở Vạn Uyên đảo, ngươi hỗ trợ chiêu đãi bọn họ một chút.

Tố Hoàn Chân vội nói:

- Được.

- Đều lên phi chu của ta, trước tiên trở lại Thiên Thiền cổ viện.

Giang Trần vung tay lên, tất cả mọi người tiến vào phi chu.

Không bao lâu sau đã trở lại Thiên Thiền cổ viện, Giang Trần bí mật tìm tới Tố Hoàn Chân nói:


- Tố viện chủ, những người này ngươi tiếp đãi chu toàn, nhưng không nên tiếp xúc quá nhiều. Không nên nói thế cục của cương vực nhân loại hiện tại cho bọn họ biết. Chứ đừng nói chi là chuyện tông môn thượng cổ. Nếu như trong bọn họ có người hỏi, ngươi cứ án theo thế cục của cương vực nhân loại trước đó mà nói. Ta vẫn là thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, không phải là chủ nhân Lưu Ly cung.

Tố Hoàn Chân thấy Giang Trần nói như vậy tuy rằng không hiểu rõ dụng ý của Giang Trần, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu nói:

- Tốt, ta biết rồi, ta sẽ âm thầm thông báo cho tất cả mọi người, thống nhất ăn nói.

- Tốt, như vậy làm phiền ngươi. Lão già Trùng Tiêu tôn giả này các ngươi phải thân cận hơn chút, tạo nghệ trên phương diện trận pháp của lão nhân gia này vô cùng tốt. Trên người hắn còn có rất nhiều truyền thừa Đan Tiêu cổ phái. Ta và lão nhân gia cũng có ước định, nhưng mà vị trí tông chủ Đan Tiêu cổ phái ta nhất định không thể ngồi quá lâu. Ta hy vọng một ngày kia, khi giao ra vị trí tông chủ, ngươi có thể đi lên chống đỡ.

Tố Hoàn Chân giật mình nói:

- Lão nhân gia tôn giả không phải còn thích hợp hơn ta sao?

- Không, hắn không có dã tâm đó, qua hai mươi vạn năm, phương diện lãnh đạo nhất định cũng đã thoái hóa. Vị trí tông chủ này phải là người có chí hướng, cũng có thể bảo trì bình thản. Ngươi tới đảm nhiệm, trong mắt ta, ngươi là người phù hợp nhất.

Giang Trần nghiêm túc nói.

Tố Hoàn Chân thấy ánh mắt Giang Trần chân thành, tuyệt đối không phải khách sáo, trong lúc nhất thời trong lòng chấp nhận.

- Ta sẽ toàn lực ứng phó, không phụ kỳ vọng của Giang Trần thiếu chủ.

Tố Hoàn Chân cũng không có sĩ diện.

Giang Trần cười ha hả:

- Lại nói, Tố viện chủ cũng nên đi tới Lưu Ly cung một chút, Khổng Tước đại đế bệ hạ đã trở về nhiều năm, cuối cùng cũng không thể cả đời không qua lại với nhau a.

Tâm hồn thiếu nữ của Tố Hoàn Chân run lên, lập tức mặt đỏ tới mang tai.

Bình Luận (0)
Comment