Sát Thần Chí Tôn

Chương 3444

Giang Trần vô cùng kiên nhẫn, đem rất nhiều chi tiết tỉ mỉ về mười mạch ma tộc nói qua một lần với Tử Xa Mân, mãi tới khi Tử Xa Mân xác định đã nắm giữ thì mới dặn dò tiếp:

- Ma tộc tuy mạnh, nhưng mà bọn chúng có một nhược điểm trí mạng chính là số lượng thủy chung còn xa mới theo kịp nhân tộc chúng ta. Năng lực sinh sôi nảy nở càng thua xa nhân tộc. Bọn chúng có thể xâm lược các vị diện chư thiên là dựa vào sách lược đồng hóa, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh. Nhiều khi bọn họ chỉ huy khôi lỗi chinh phạt, đại quân ma tộc chính thức đều là tinh nhuệ, rất ít khi xuất động. Một khi xuất động nhất định là trận chiến ác liệt, cho nên tu sĩ ma tộc có huyết mạch chính thống, chém giết một là thiếu một. Lão tổ thần đạo ma tộc cũng diệt một thiếu một. Nếu như ma tộc không có đội ngũ bổ sung thì giết một thiếu một, tuyệt đối không bằng được chúng ta.

Đây là hoàn cảnh xấu lớn nhất của ma tộc.

Bị phong ấn hai mươi vạn năm, ma tộc cũng không có sinh sôi nảy nở, phương diện số lượng chỉ là đám người còn sống sau cuộc chiến phong ma thượng cổ mà thôi.

Chẳng những không có tăng lên nhiều, lại còn trong vô tận tuế nguyệt, ở trong phong ấn mà chết đi không ít.

Cho nên hiện tại số lượng ma tộc tuyệt đối không đủ. Không đủ để toàn diện phát động ma chiến. Cũng bởi vậy ma tộc mới chọn cách đánh như vậy.

Ví dụ như Vạn Uyên đảo.

Cho dù là xâm nhập thành công vào Vạn Uyên đảo, bọn họ cũng không có năng lực toàn diện khia chiến, càng không có năng lực bao phủ thập đại thánh địa.

Huống chi người ma tộc kiêng kỵ nhất cuối cùng là Giang Trần hắn.

Cái tên Giang Trần hiện tại ở chỗ Thiên Ma lão tổ chỉ sợ cũng bị nhắc tới nhiều nhất.

Được Giang Trần cổ vũ, Tử Xa Mân tuy rằng lo lắng, nhưng mà áp lực trong lòng cũng giảm bớt trên phương diện nhất định.


- Tử Xa lão tổ, ngươi yên tâm đi, thế cục Vạn Uyên đảo, cuối cùng ta cũng không thể ngồi yên không để ý tới. Huống chi ta còn đồng ý với Thánh Tổ đại nhân, sẽ giúp đỡ, thay đổi cục diện chiến trường vực ngoại. Những chuyện này phải từng bước một đi làm, rất khó một bước tới đúng chỗ. Hy vọng ngươi có thể hiểu được.

Cũng không phải Giang Trần thực sự sợ chiến, mà là hiện tại thế cục cương vực nhân loại cũng không có triệt để vững chắc. Phải củng cố thế cục cương vực nhân loại vững chắc, hắn mới yên tâm đi Vạn Uyên đảo chinh chiến. Bằng không mà nói, một khi hậu phương lớn thất thủ, cho dù hắn đại sát tứ phía ở Vạn Uyên đảo, cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào.

Sau khi câu thông với Giang Trần, Tử Xa Mân lập tức ổn định hơn rất nhiều.

Hắn lần nữa khởi động đại trận truyền thức, liên lạc với Húc Nhật thánh địa.

Húc Nhật thánh địa và Quang Minh thánh địa bởi vì trận chiến lần trước với Quang Độ lão nhân, cùng với trận chiến ở Bình Sa đảo, đối với Vĩnh Hằng thánh địa, nhất là với Giang Trần, tràn ngập hảo cảm.

Cho nên hiện tại quan hệ của song phương cũng vô cùng mật thiết.

Hai đại thánh địa này tuy rằng cũng bị ma tộc quấy nhiễu. Nhưng mà thế cục trước mắt vẫn còn coi như ổn định. Tử Xa Mân nói tới Sơ Dương chi hỏa, Húc Nhật thánh địa kia cũng liên tục hứa hẹn, sẽ tụ tập rất nhiều Sơ Dương chi hỏa, âm thầm đưa tới Vĩnh Hằng thánh địa, trợ giúp Vĩnh Hằng thánh địa đối kháng với Mộc Ma nhất tộc.

Hiện tại thập đại thánh địa cuối cùng cũng là đồng minh, cùng vinh cùng nhục.

Cho nên về công về tư Húc Nhật thánh địa đều không có khả năng cự tuyệt Vĩnh Hằng thánh địa.

...

Vạn Uyên đảo, Già Diệp thần tôn trong bí cảnh của một hòn đảo.


Những ngày qua, An Già Diệp cũng bái phỏng không ít những tu sĩ thần đạo lúc trước chưa từng trốn ra khỏi Vô Tận lao ngục, giữa song phương qua lại rất nhiều, tác động qua lại.

Một ngày nó, hắn đang ở trong bí cảnh mình chiêu đãi những tu sĩ thần đạo này.

Mấy ngày nay, bên ngoài xảy ra rất nhiều chuyện cũng khiến cho trong đầu An Già Diệp vô cùng lo lắng.

Hắn đáp ứng với Giang Trần khuyên bảo những tu sĩ này gia nhập. Trước mắt mà nói, chỉ có hai ba tu sĩ thần đạo có mục đích này mà thôi.

NHững người khác đều đang còn do dự, không có cách nào quyết định được việc này.

Nhưng mà hiện tại thế cục có biến, An Già Diệp cảm thấy có lẽ công tác thuyết phục của mình sẽ xuất hiện thời cơ chuyển mình. Cho nên lúc này hắn cố ý thiết yến, có chín tên tu sĩ thần đạo tham dự.

Trong đó có hai ba người, thực lực một thân cũng không yếu hơn An Già Diệp.

- Già Diệp đạo hữu, ngươi thực sự là biết tìm nơi a. Nơi này vắng vẻ như vậy quả nhiên là một nơi ẩn cư không tệ. An hưởng tuế nguyệt, cười xem thế nhân. Không tệ, không tệ.

- Đúng vậy a. Nơi này ta cũng muốn có một cái.

An Già Diệp cười nhạt một tiếng:


- Chư vị đạo hữu nếu như ưa thích, nơi này tặng cho chư vị thì có gì cơ chứ? Chỉ là loạn thế vừa tới, đâu có nơi nào gọi là thái bình để cho chúng ta an hưởng tuế nguyệt được? Gót sắt của ma tộc đã tới Vạn Uyên đảo, cái gọi là cười nhìn thế nhân của chư vị, cuối cùng cũng chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi.

Biểu lộ trên mặt mọi người đều ngưng trọng.

Trong bọn họ có người thì âm thầm gật đầu, có người thì không cho là đúng.

- Đạo hữu, cái gọi là ma tộc, hôm nay tuy rằng rối loạn, nhưng cũng chưa chắc có thể tìm được bí cảnh này a. HUống hồ chúng ta không phải là địch với ma tộc, chẳng lẽ bọn chúng còn có thể đuổi tận giết tuyệt hay sao? Bọn họ cũng không muốn bức bách chúng ta về phía trận doanh đối địch a?

An Già Diệp nghe vậy cười lạnh không thôi:

- Bằng vào chút kiến thức này của ngươi, ngươi không thấy quá nực cười hay sao? không nói tới ma tộc, ngay cả nhân tộc, một bên mạnh, một bên yếu, sao có thể ở chung hòa thuận được? Ma tộc lòng lang dạ thú, muốn cho tất cả mọi người thần phục, há có thể để cho người ta thanh tĩnh được chứ?

Ôm suy nghĩ này với ma tộc, không thể nghi ngờ là một chuyện vô cùng ngây thơ.

Người nọ dường như cũng ý thức được một việc, mình đang tự lừa mình dối người, trong lúc nhất thời hắn câm miệng không nói.

- Già DIệp đạo hữu, cục diện như thế này chúng ta nên làm gì mới tốt?

- Đúng vậy a. Chúng ta coi ngươi là đạo huynh, nguyện ý nghe cao kiến của đạo huynh.

An Già Diệp lạnh nhạt cười nói:

- Ta có cao kiến gì chứ? Từ xưa hai tộc nhân ma bất đồng. Hoặc là quỳ xuống tham sống sợ chết, hoặc là đứng lên chém giết tới cùng.


Thái độ hắn kiên quyết, cũng không muốn quanh co lòng vòng.

Ma tộc đã giết tới Vạn Uyên đảo, hiện tại không phải là lúc cảm khái. Phải tỏ rõ thái độ của mình.

Nếu như muốn làm tay sai ma tộc, quỳ xuống tham sống sợ chết. Đây là chuyện mà bất luận tu sĩ thần đạo có tôn nghiêm nào đều không thể tiếp nhận.

Những tu sĩ ở đây không ai mà không trải qua vô số trận chém giết lớn nhỏ trong Vô Tận lao ngục. Lời nói của An Già Diệp cũng kích thích nhiệt huyết trong lòng bọn họ.

- Con mẹ nó, ma tộc thì sao chứ? Chơi cùng với bọn chúng.

Có người kêu lên.

- Chúng ta ở Vô tận lao ngục cửu tử nhất sinh, sống tới bây giờ cũng đã là lời lớn rồi. Vô Tận lao ngục cũng không có cách nào ngăn cản chúng ta, chẳng lẽ Ma tộc còn có thể ngăn cản hay sao?

- Ma tộc đúng là lợi hại, thế nhwung thời kỳ thượng cổ cũng không phải bị Thần Uyên đại lục chúng ta đánh bại sao? Chúng ta có thể đánh bại bọn chúng một lần thì sẽ có lần thứ hai.

- Già Diệp lão ca, chúng ta đi theo ngươi. Liều với ma tộc.

Ánh mắt An Già Diệp sâu xa, dò xét một vòng, giống như có thể nhìn thấu tất cả mọi người. Ánh mắt quét qua mỗi người người, tựa hồ muốn nhìn thấu tâm tư mọi người vậy.

Hồi lâu sau hắn mới mở miệng nói:

- Chư vị, An mỗ cũng không có ý miễn cưỡng. Hôm nay mời chư vị tới đây, nếu như có tâm kháng ma thì mời lưu lại. Cùng An mỗ đồng tâm hiệp lực. Nếu như không có tâm, An mỗ tuyệt đối không cưỡng cầu, như vậy mời rời đi, An mỗ tuyệt đối không nói hai lời.

Bình Luận (0)
Comment