Sát Thần Chí Tôn

Chương 3487

Uy năng của Diệt Thế bảo quang, trình độ cường hãn quả thực đã vượt quá dự đoán của Giang Trần. Bảo quang lập tức thôn phệ Sí Nhật lão tổ, đem Sí Nhật lão tổ này đánh nát thành từng mảnh nhỏ, thần thức, huyết nhục hoàn toàn bị bảo quang phá hủy, tan thành mây khói.

Sau khi bảo quang thôn phệ Sí Nhật lão tổ, Chúng Sinh bảo giám trong tay Giang Trần cũng được thu lại, sau một khắc, toàn thân Giang Trần bủn rủn, cơ hồ đứng không vững.

Liên tục thúc dục qua Thủy Hỏa chân long tác, Đại Lưu ly quang trản, cùng với Chúng Sinh bảo giám, cũng làm cho Giang Trần triệt để thoát lực, thần thức gần như khô kiệt.

Cường độ thần thức của hắn bản thân vô cùng cường hãn, tuy rằng trước mắt là thần đạo tam trọng, nhưng mà luận cảnh giới thần thức, hoàn toàn không kém hơn thần đạo trung giai, thậm chí so với thần đạo lục trọng cũng hoàn toàn có thể sánh vai cùng, thậm chí còn hơn lúc trước.

DÙ vậy liên tục tiêu hao thần thức cường độ cao, cũng làm cho Giang Trần cảm thấy vô cùng mệt mỏi, có cảm giác như bị rút hết.

Hắn rất rõ ràng, đây là dấu hiệu thần thức tiêu hao quá độ.

Hắn liên tục móc ra mấy khỏa đan dược rồi nuốt xuống. Lúc này mới hơi khôi phục chút sinh khí, chỉ là giai đoạn hiện tại hiển nhiên hắn đã không thể nào chịu đựng được tiêu hao nữa.

Tứ đại thần thú chân linh cũng biết trận chiến vừa rồi Giang Trần tiêu hao cực lớn. Nói ra thực xấu hổ, trận chiến với Sí Nhật lão tổ tuy rằng bọn họ khống chế lĩnh vực, đem Sí Nhật lão tổ này miễn cưỡng khống chế lại. Nhưng mà vào thời khắc cuối cùng vẫn bị Sí Nhật lão tổ trốn ra, đây tuyệt đối không phải là do lực khống chế của bọn họ không đủ. Mà là bọn họ đều chưa ra tay hết sức, không có quyết chiến sinh tử, không có tư thái liều mạng quyết chiến với Sí Nhật lão tổ này.

Lại nói, chuyện này kỳ thực cũng không trách được bọn họ, dù sao dưới tình huống này, bọn họ cũng không muốn đồng quy vu tận với Sí Nhật lão tổ cũng là chuyện bình thường.

Thế nhưng mà nhìn thấy Giang Trần như vậy, trong lòng bọn họ tự nhiên vẫn còn có chút áy náy.

Dù sao Giang Trần đối với bọn họ coi như là thành tâm đối đãi, xuất phát từ nội tâm. Vật gì tốt, kỳ ngộ gì tốt đều không có bạc đãi bọn họ. Nhất là Đại La vân anh quả, loại vật tạo hóa bực này cũng đưa cho bọn họ phục dụng.

Theo lý thuyết mà nói, bọn họ có lẽ nên cống hiến nhiều hơn. Thế nhưng mà trận chiến này, chính là bởi vì bọn họ không cố hết sức, cho nên mới dẫn tới việc Giang Trần chiến đấu tới trình độ hư thoát như vậy.

Lại nói, bọn họ cũng có một phần trách nhiệm.


- Trần thiếu, ngươi còn chống đỡ được không?

Thần điểu Chu Tước có chút hổ thẹn hỏi.

Giang Trần khoát khoát tay, thở dài nói:

- Là ta sai lầm, không ngờ tới Sí Nhật lão tổ này lại khó chơi như vậy. Một thân thực lực của hắn chỉ sợ cũng không kém Kim Khiếu lão tổ kia quá nhiều a.

Lão tổ Kim Ma nhất mạch thực lực vô cùng mạnh mẽ, lúc trước Giang Trần đối phó với Kim Ma nhất mạch, cũng không muốn chính diện đối kháng với Kim Khiếu lão tổ.

Hắn vốn cho rằng lão tổ Hỏa Ma nhất mạch này bằng vào sự chuẩn bị tất tay của hắn, có lẽ có thể giam cầm lại, lại không ngờ rằng quá trình này lại gian nan như thế.

Không thể không nói, sức chiến đấu của ma tộc vĩnh viễn không thể đánh giá thấp. Chỉ có thể đánh giá cao mà thôi.

Trong lòng Long Tiểu Huyền cũng cảm thấy thẹn thùng, tiến về phía trước nói:

- Trần thiếu, lần này là chúng ta làm liên lụy tới ngươi, thật có lỗi với sự bồi dưỡng của ngươi.

Đừng nhìn Long Tiểu Huyền xưa nay rất cao ngạo, nhưng mà ở sâu trong lòng hắn vẫn vô cùng trọng cảm tình.

Nhìn thấy Giang Trần như vậy, cảm giác áy náy của Long Tiểu Huyền so với bất kỳ ai khác còn nặng hơn.

Thái Tuế bạch hổ dù sao tuổi còn nhỏ, đầu óc không quá đủ, rất nhiều chuyện cho dù không tốt vẫn không thể nào hiểu thấu, nhìn thấu được sự việc. Nhưng mà nhìn biểu lộ mọi người ngưng trọng như vậy, hắn cũng ý thức được một việc, dường như trận chiến này mọi người quả thực phải xin lỗi tên tuổi của thần thú chân linh, cũng thực sự phải xin lỗi sự tài bồi từ trước tới nay của g.t


Thần thú Huyền Vũ sau trận chiến này tuy rằng phát huy không tệ, nhưng mà ở sâu trong lòng hắn cũng rõ ràng, cống hiến của bọn họ trong trận chiến này quả thực không xứng với tài bồi của Giang Trần.

- Được rồi, tất cả mọi người không cần tự trách. Các ngươi đi theo ta, cho dù phải liều mạng cũng đương nhiên phải do ta dẫn đầu liều mạng. Chuyện này không thể bàn cãi. Nếu như ta không liều mạng lại để cho các ngươi liều mạng, như vậy quả thực phải xem lại đức hạnh của ta.

Giang Trần không có ý truy cứu.

Thần điểu Chu Tước cũng thở dài nói:

- Trần thiếu thông tình đạt lý như vậy, trận chiến này đối với chúng ta mà nói, cũng là một lời cảnh tỉnh, nhưng mà cũng là một lần thu hoạch. Ít nhất quan hệ giữa chúng ta càng thêm bền chặt. Cũng biết Trần thiếu đối với chúng ta không phải là lợi dụng, mà là tình bằng hữu chân chính.

- Đúng, Trần thiếu so với cường giả khác trong nhân tộc quả thực hoàn toàn bất đồng.

Thần thú Huyền Vũ muốn không thừa nhận điểm này cũng không được.

Ánh mắt Long Tiểu Huyền tràn ngập kiên quyết:

- Đây là lần cuối cùng, từ nay về sau, phàm là chiến đấu, ta tất sẽ liều mạng, tuyệt đối không lùi bước.

- Hắc hắc, nói tới liều mạng, ai sợ ai cơ chứ?

Thái Tuế bạch hổ liếm liếm đầu lưỡi.

- Cho ta một phần.


Thần điểu Chu Tước trầm giọng nói.

Thần thú Huyền Vũ thở dài:

- Mọi người tâm tư tương thông, vậy cũng tính ta một phần a. Tứ đại chân linh ta liên thủ, nếu như dám liều mạng, dưới gầm trời này, người có thể khiến cho chúng ta sợ hãi thực ra cũng không có nhiều lắm.

Giang Trần mỉm cười:

- Yên tâm đi, các ngươi phục dụng Đại la vân anh quả, tiềm lực của các ngươi còn xa chưa đào móc ra. Ta sẽ mang theo các ngươi, chứng kiến thêm kỳ tích. Tương lai, còn có những trận chiến lớn hơn chờ chúng ta.

- hắc hắc, trận chiến này quả thực thu hoạch không nhỏ a.

Thần điểu Chu Tước cảm khái.

Trong khi nói chuyện, sắc mặt thần điểu Chu Tước bỗng nhiên trầm xuống, nói:

- Không tốt, lại có lão tổ Ma tộc chạy tới.

- Vậy sao?

Hai mắt Long Tiểu Huyền sáng ngời, lộ ra vẻ kích động, nhìn qua Giang Trần:

- Trần thiếu, chúng ta có nên chiến tiếp hay không?

Giang Trần suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói:

- nhất định là lão tổ thần đạo của Dực ma nhất mạch, chúng ta chiến đấu điên cuồng ở đây như vậy, lão tổ Dực ma nhất mạch nghe tin nhất định sẽ chạy tới.


- Hắc hắc, Dực ma nhất mạch, luận trình độ hunug hãn không bằng Cự ma nhất mạch, sắc bén không bằng Kim ma nhất mạch, luận dữ dằn không bằng Hỏa Ma nhất mạch. Ưu thế duy nhất của bọn chúng chính là linh hoạt và cơ động.

Thần điểu Chu Tước cũng tràn ngập dục vọng chiến đấu mạnh mẽ.

Giang Trần gật đầu nói:

- Các mặt thì Dực ma nhất mạch cũng không quá nổi bật. Nhưng mà bọn chúng tốc độ nhanh, tính cơ động mạnh. Trốn tránh, xê dịch xuất quỷ nhập thần. Chiến đấu với Dực ma nhất mạch, nếu như có thể chặt đứt ưu thế tốc độ của bọn chúng, Dực ma nhất mạch cũng chỉ có thể chính diện chiến đấu mà thôi.

Tứ đại chân linh nghe vậy đều rục rịch. Hiển nhiên trận chiến trước đó với Hỏa ma nhất mạch bọn họ đều cảm thấy vô cùng nhục nhã, đều hy vọng tái chiến một hồi, trả lại hổ thẹn lúc trước.

- Trần thiếu, ngươi còn chịu đựng được không?

Thần điểu Chu Tước chăm chú nhìn qua Giang Trần.

Tam đại chân linh khác cũng tràn ngập khát vọng nhìn qua Giang Trần, dục vọng khiêu chiến vô cùng mãnh liệt.

Sau khi Giang Trần phục dụng đan dược, tuy rằng khôi phục một chút chân nguyên, nhưng mà thần thức lại tiêu hao quá độ, không phải trong khoảng thời gian ngắn có thể khôi phục.

Giang Trần giờ phút này vẫn đang ở trong giai đoạn tiêu hao quá độ, thực sự nếu như không để ý tới tất cả lại ra tay mà nói, đối với thức hải hắn là một lần khiêu chiến rất lớn.

Nhưng mà lão tổ Dực Ma nhất mạch lập tức giết tới, nếu như hiện tại bọn họ rời khỏi, bị lão tổ Dực Ma nhất mạch đuổi theo phía sau thì cũng khá phiền phức.

Dù sao Dực Ma nhất mạch am hiểu tốc độ a.

Hơn nữa đây là thời cơ tốt nhất để đối phó với lão tổ Dực ma nhất mạch, cũng là cơ hội tuyệt hảo để làm suy yếu Ma tộc. Nếu như có thể một hơi tiêu diệt lão tổ Dực ma nhất mạch, vậy đối với Ma tộc mà nói, chính là một lần đả kích cực lớn.

Nói Giang Trần không động tâm là giả dối.

Bình Luận (0)
Comment