Sát Thần Chí Tôn

Chương 3556

MỘt ngày nọ, Giang Trần triệu tập Tứ đại chân linh, triệu tập Phệ Kim thử vương, thương nghị đại sự.

Nghe nói sắp rời khỏi Thần Uyên đại lục lưu lạc Chư Thiên, những chân linh này đều hưng phấn dị thường. Nhất là Phệ Kim thử vương càng kích động không thôi.

Không thể nghi ngờ, Thần uyên đại lục hiện tại thái bình thịnh thế, làm cho Phệ Kim thử vương cảm thấy vô cùng bực mình. Không có chiến đấu sẽ không có tiến bộ a.

Nanh vuốt Phệ kim thử nhất tộc đã nhàn rỗi lâu rồi, chinh chiến Chư Thiên đó mới là nơi thuộc về Phệ Kim thử nhất tộc, đó mới là tín hiệu tích cực cho huyết mạch Phệ Kim vương thử trở về a.

Về phần Tứ đại chân linh, bọn họ hiển nhiên cũng không mức thích thời gian an nhàn. Ngây ngốc lâu ở Thần uyên đại lục, tự nhiên cũng có chút bực mình.

Cho nên bọn họ cũng hy vọng có khiêu chiến mới xuất hiện.

Đề nghị của Giang Trần có thể nói là đúng với ước nguyện hiện tại của bọn họ.

- Trần thiếu, chúng ta lúc nào khởi hành đây?

Phệ Kim thử vương hưng phấn nói.

- Chọn ngày không bằng gặp ngày, không bằng hôm nay lên đường đi.

Thái Tuế bạch hổ gầm lên liên tục.

Tam đại chân linh khác ánh mắt rõ ràng cũng mang theo vẻ chờ đợi.

- Ở lại vài ngày đã. Nhưng mà lần chinh chiến Chư Thiên này, có lẽ có chút nguy hiểm, hơn nữa chuyện ta muốn làm rất lớn, có lẽ sẽ khiến các ngươi nguy hiểm cũng không biết chừng.


Giang Trần nói rõ.

- Này, Trần thiếu, chúng ta đã giao tình bao nhiêu năm rồi chứ? Đã sớm cùng sinh cùng tử, còn nói câu này làm gì? Nói thực, lăn lộn cùng với Trần thiếu, cho dù là cửu tử nhất sinh thì cũng thống khoái hơn những ngày buồn tẻ vừa qua a.

Thần điểu Chu Tước cười ha hả nói.

Long Tiểu Huyền nhẹ nhàng gật đầu:

- Đúng vậy, tứ đại thần thú chân linh chúng ta thà rằng oanh oanh liệt liệt cũng không muốn cứ bình thường tới già. Thân thể tốt thì cũng nên làm chút chuyện vĩ đại chứ?

Thần thú Huyền Vũ là người duy nhất cầu ổn định, không qua chinh chiến Chư Thiên, trải nghiệm các mặt của xã hội, đây cũng là tâm nguyện duy nhất của thần thú Huyền Vũ.

Dù sao ở Thần Uyên đại lục, hiện tại rất rõ ràng đã không nhìn tới được các mặt của xã hội gì nữa. Bọn họ hiện tại giống như ếch ngồi đáy giếng vậy, đnag vội vàng muốn biết cái gì là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

Giang Trần khoát tay cười nói:

- Mọi người yên tâm đi, Chư Thiên đại thế giới rất là lợi hại. Nhưng mà dùng thực lực chúng ta, nếu như đi tới Chư Thiên đại thế giới, người có thể bắt nạt được chúng ta cũng không nhiều. Chư Thiên đại thế giới, thần đạo nhiều như chó. Nhưng đừng quên chúng ta là Thần đạo cao giai, người có thể áp đảo chúng ta chỉ có thể là Thần Vương. Mà cho dù là Chư Thiên đại thế giới, Thầ Vương cũng không có khả năng nhiều như chó a.

- Nói như vậy chúng ta tới Chư Thiên đại thế giới cũng có thể hoành hành sao?

Thái Tuế bạch hổ nhếch miệng cười to, trong mắt tràn ngập chờ mong.

- Có thể nói như vậy, cho dù là Chư Thiên đại thế giới, người có thể khiến cho làm cho chúng ta nửa bước khó đi cũng không quá nhiều. Có lẽ cũng không có. Đừng quên chúng ta đã phát triển, tốc độ phát triển của chúng ta nhất định sẽ phải khiến cho Chư Thiên run rẩy.


Ngữ khí của Giang Trần mang theo vài phần đùa giỡn.

Nhưng mà lời vui đùa này rõ ràng là điều tiết hào khí, khiến cho tứ đại chân linh nhiệt huyết sôi trào.

- Đúng vậy, tuy rằng chúng ta tới từ nơi nhỏ bé, nhưng mà cũng có được tiềm năng khiến cho Chư thiên run rẩy.

Phệ Kim thử vương liếm liếm môi, hai mắt sáng lên.

- Trần thiếu, ngươi nói như vậy, lão già như ta cũng vô cùng động tâm a.

Thần điểu Chu Tước cũng cười rộ lên.

Giang Trần cười ha hả:

- Chu Tước lão ca, trên thực tế, ngươi cũng không già a. Người già hơn ngươi trong Chư Thiên đại thế giới rất nhiều nha. Ngươi đi Chư Thiên đại thế giới sẽ phát hiện mình rất trẻ tuổi.

Tất cả mọi người đều cười ha hả.

Cảm xúc ly biệt bởi vì Giang Trần cố gắng dấu diếm, cho nên cũng không có đau buồn như vậy.

Giang Trần đã nói với bên phụ mẫu là đi ra ngoài du lịch, nhìn thế giới bên ngời. Dùng tính khí của phu thê Giang Thụ Phong, tự nhiên không ngừng dặn dò hắn.


Nhưng mà nam nhi tốt chí ở bốn phương, Giang Thụ Phong cũng không có phản đối. Hắn cũng biết Thần uyên đại lục lúc này đã không còn không gian để cho nhi tử hắn phát triển nữa.

Giao long sinh ra đã không phải là vật trong ao.

Đưa Giang Trần đi rất xa, Từ Thanh Tuyền mới khẽ cắn môi, cố nén không cho nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.

Nàng so với ai khác còn mẫn cảm hơn, nàng từ một ít hành động của Hoàng Nhi đã cảm nhận được lần này ca ca nàng rời khỏi, tuyệt đối không đơn giản như là đi ra ngoài du lịch.

Nhưng mà cuối cùng nàng cũng không có đi hỏi, ở sâu trong lòng nàng, đối với huynh trưởng luôn tràn ngập tin tưởng, mặc kệ huynh trưởng đi làm gì, huynh trưởng nàng nhất định có thể bình an trở về, đây mới là chuyện quan trọng nhất.

...

- Thiếu chủ, xem ra nhân khí của người ở Thần Uyên đại lục rất cao a. Người ta tiễn biệt người, trong mắt tràn ngập vẻ không nỡ a.

Giang Hoàn cười nói.

- Khá tốt may mà Ma tộc bình định, thiên hạ thái bình.

Giang Trần nói sang chuyện khác.

Một ngày nọ, hai người đi tới biên giới vị diện Thần Uyên đại lục. Đây là địa phương Giang Trần mở không gian loạn lưu lúc trước.

- Thiếu chủ, Thần Uyên đại lục không có vị diện truyền tống trận, rời khỏi Thần uyên đại lục phải phi hành qua không gian. Quá trình này tương đối giày vò. Nhưng mà dùng tu vi trước mắt của người, có lẽ vấn đề không lớn.

Giang Hoàn giải thích với Giang Trần.

Giang Trần khoát khoát tay nói:


- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta nên dùng thân thể phi hành hay là dùng phi chu phi hành?

- Dùng thân thể phi hành thì tốt hơn. Phi chu của người cường độ không đủ để phi hành trong không gian loạn lưu mà không bị phá hủy. Hơn nữa gặp phải rất nhiều phong bạo đột nhiên xuất hiện, thân thể tránh né cũng thong dong hơn một chút. bên trong phi chu không có dễ dàng tránh né như vậy.

Giang Hoàn hiển nhiên thường xuyên làm những chuyện này, cho nên đặc biệt có kinh nghiệm.

Hai người chuẩn bị đơn giản một chút, tứ đại thần thú chân linh thì bám vào người Giang Trần, về phần Phệ Kim thử nhất tộc, bọn họ vẫn ở trong Vạn Hào thạch oa ngây ngốc.

PHệ Kim thử nhất tộc tạm thời không có cách nào hoàn thành xuyên qua không gian.

Mặc dù có Giang Hoàn cảnh cáo, nhưng mà Giang Trần tiến vào trong không gian loạn lưu mới biết được không gian loạn lưu này quả thực không dễ ứng phó như vậy.

Ngay từ đầu tiến vào trong không gian thì sóng êm gió lặng, nhìn qua vũ trụ mênh mông, khắp nơi là một mảnh xanh thẳm, Giang Trần cảm thấy vô cùng mới lạ.

Thế nhưng mà theo thời gian trôi qua, biến hóa này giống như mặt trẻ con vậy, nói biến hóa là biến hóa. Vốn không gian xanh thẳm bỗng nhiên biến thành một mảnh bụi mù. Trong giây lát có phong bạo xuất hiện một cách khó hiểu.

Khi thì lại trở thành một mảnh đỏ thẫm, trong hư không đột nhiên bắn ra liệt diễm không gian đáng sợ.

Các loại khảo nghiệm thi thoảng sẽ xuất hiện khảo nghiệm thần kinh Giang Trần một chút.

Giang Trần hoàn toàn thu hồi ý khinh thị, cẩn thận từng ly từng tí phi hành qua. Không bao giờ cảm thấy đây là một loại hưởng thụ nữa.

Phi hành như vậy được một tháng, hai tháng, ba tháng...

Mãi khi phi hành được gần nửa năm, Giang Hoàn mới mang theo Giang Trần đi vào một vị diện, bọn họ định tiếp tế một chút ở vị diện này.

Thời gian nửa năm phi hành buồn tẻ làm cho Giang Trần hoàn toàn thu hồi tâm tính ban đầu. Thoáng cái đã trầm ổn hơn rất nhiều. Làm cho hắn triệt để ý thức được, mình đã rời khỏi Thần Uyên đại lục, huy hoàng ngày xưa đã một đi không trở lại, phải đối mặt với quỹ tích mới sinh ra.

Bình Luận (0)
Comment