Sát Thần Chí Tôn

Chương 367

Nhưng mà, Đường Long vẫn hơi có chút xấu hổ.

Hắn xách lễ vật đến, kỳ thật cũng không đáng bao nhiêu tiền, thế nhưng mà người ta hồi lễ, lại đều là đan dược nhất đẳng, có Thần Tú Tạo Hóa Đan chữa thương, có Thương Hải Đan khôi phục chân khí.

Những thứ tốt này, đều là tồn tại mà Đường Long mua không nổi.

Một Long Nha vệ, thường xuyên ra ngoài phá án, chém chém giết giết là khó tránh khỏi, bị thương đổ máu là chuyện thường xảy ra, những đan dược này, có thể nói đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

- Lão Đường, về sau không có việc gì thì thường đến một chút. Bất quá ngươi cũng đừng mang cái gì đó. Bằng không thì Thiếu chủ không cho ngươi vào cửa.

Tiết Đồng tiễn Đường Long ra ngoài cửa, đi tới hai con đường, lúc này mới trở về.

Còn không có về trong nhà, bỗng nhiên bên tai Tiết Đồng khẽ động, quát:

- Người nào? Lăn ra đây.

Đồng thời thân hình như cá bơi, nhảy vào một góc phòng bên cạnh, nắm Huyết Sát cung trong tay, hai mắt như chim ưng, sưu tầm bốn phía.

- Ngươi là Tiết Đồng?

Đột nhiên, sau lưng Tiết Đồng, không hề dấu hiệu vang lên một thanh âm u ám.

Tiết Đồng chấn động, mình tu luyện Thuận Phong Chi Nhĩ, đối với nắm bắt thanh âm, có thể nói là so với người bình thường mạnh hơn vài lần.

Thế nhưng mà lúc này, hắn lại không phát hiện sau lưng có người.

Thân thể nghiêng một cái, Huyết Sát cung thuận tay quét qua.

Ba…


Cánh tay chấn đến nhức mỏi, Huyết Sát cung bị một bàn tay khô gầy bắt lấy.

Mặc Tiết Đồng hắn kéo như thế nào, thúc dục chân khí toàn thân đến mức tận cùng, vậy mà như đá chìm đáy biển, hoàn toàn không cách nào rung chuyển đối phương mảy may.

- Đừng uổng phí khí lực.

Thanh âm âm trầm kia thản nhiên nói.

- Phí công giãy dụa.

Trên tay có chút dùng sức, Huyết Sát cung giống như bị Liệt Hỏa nướng, thoáng cái cực nóng, nướng đến bàn tay Tiết Đồng xì xì xì thiêu đốt.

Bàn tay buông lỏng, tay trái thành quyền đập tới đối phương. Đây đã là công kích gần như vật lộn.

Ba…

Trong bóng tối, không biết như thế nào xuất hiện một nhánh cây bình thường, trực tiếp đập vào trên mu bàn tay Tiết Đồng.

Chỉ nghe két sát một tiếng.

Sau một khắc, cả cánh tay Tiết Đồng như bị điện giật, muốn ngã xuống mặt đất.

- Ngã a.

Thanh âm kia đạm mạc, tay nắm Huyết Sát cung, tùy ý ở trên người Tiết Đồng điểm một cái, liền điểm ngã Tiết Đồng.

- Mang đi.

Trong đêm tối, toát ra vài thân ảnh âm trầm, bỏ Tiết Đồng vào một cái bao vải, trực tiếp khiêng lên vai, mấy cái lên xuống, liền biến mất trong bóng đêm.

Mấy người này, từ công kích, đến bắt người, cơ hồ là công tác liên tục, mấy hơi thở tầm đó liền hoàn thành. Quả thực là thần không biết, quỷ không hay a.

Giang Trần vốn đã tiến vào mật thất, nhưng hắn tu luyện Thất Khiếu Thông Linh, bỗng nhiên dâng lên chút bất an.

- Ân? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?

Giang Trần nhảy dựng lên, lướt ra phía ngoài, đi tới đầu ngõ.

- Không tốt, là Tiết Đồng.

Thần thức của Giang Trần cực kỳ nhạy cảm, thoáng cái liền bắt đến khí tức của Tiết Đồng, là ở chỗ này hư không tiêu thất.

Giang Trần bỗng nhiên nhảy ra, cũng kinh động đến vài tên thân vệ khác, đều nhao nhao chạy tới.

- Thiếu chủ, xảy ra chuyện gì?

- Ân? Tại đây tựa hồ có dấu vết đánh nhau.

Sắc mặt Giang Trần âm trầm, ánh mắt lành lạnh nhìn qua cảnh đêm, ngữ khí băng hàn:

- Tiết Đồng bị người bắt đi rồi.


- A? Ai to gan như vậy?

- Ở cửa phủ đệ Giang gia ta bắt người? Cái này cũng quá kiêu ngạo rồi.

- Thiếu chủ, đối thủ là ai?

Giang Trần lắc đầu:

- Tạm thời không biết, bất quá đối thủ này, phi thường giảo hoạt, hơn nữa cực kỳ am hiểu che giấu khí tức. Rõ ràng đánh nhau phát sinh tức thì, chờ ta đi ra, đã tìm không thấy bất luận khí tức gì.

- Mạnh như vậy?

Giang Trần gật gật đầu, đối đầu đích thật rất mạnh, Giang Trần hắn tu luyện Thất Khiếu Thông Linh, thất giác vô cùng linh mẫn, muốn trong thời gian ngắn, để cho Thất Khiếu Thông Linh của hắn cũng không thể chuẩn xác bắt đến hướng đi, đây tuyệt đối không phải Võ Giả bình thường có thể làm được.

Hơn nữa, Tiết Đồng là Chân Khí cảnh đỉnh phong, địch nhân có thể lưu loát bắt lấy hắn, hơn nữa không để cho hắn phát ra cầu cứu, bởi vậy có thể thấy được, thực lực của địch nhân này, cũng phi thường đáng sợ, tuyệt đối là cường giả Tiên cảnh.

- Thiếu chủ, nơi hẻo lánh này, tựa hồ có một lạp hoàn.

Ôn Tử Kỳ cẩn thận, vậy mà phát hiện một cái lạp hoàn trong góc.

- Đừng có dùng tay nhặt.

Giang Trần vội vàng nhắc nhở.

Tiến lên, mang bao tay tị độc, bóp nát lạp hoàn kia, là một tờ giấy:

- Giang Trần, nếu như ngươi mở ra tờ giấy này không trúng độc mà chết, vậy tiếp tục xem a. Trước bắt một thủ hạ của ngươi tế cờ, bước tiếp theo, Giang gia ngươi có một cái tính toán một cái, đều phải chết.

- Cái này, vậy mà thật sự có độc.

Mấy người khác đều là lòng còn sợ hãi.

Cũng may Thiếu chủ cẩn thận, bằng không thì một khi Ôn Tử Kỳ dùng tay lấy lạp hoàn, rất có thể sẽ trúng độc mà chết.

- Địch nhân này, cực kỳ giảo hoạt, đây quả thực là từng bước đều có tính toán.

Khóe miệng Giang Trần có chút nhăn, không thể không thừa nhận, lần này gặp phải địch nhân, cùng lúc trước hắn gặp, hoàn toàn bất đồng.


Trước kia gặp được đối thủ, hoặc là cao ngạo như đệ tử tông môn, hoặc ngang ngược như đệ tử quyền quý, những người này, tuy cũng có thủ đoạn âm hiểm, nhưng mà không có một cái nào, có thể tính toán đáng sợ như vậy.

- Về trước nói sau.

Giang Trần biết việc này rất khó giải quyết. Nếu như địch nhân đao thật thương thật giết đến tận cửa, Giang Trần một chút cũng không sợ, nhưng mà loại đối thủ đến vô ảnh, đi vô tung này, thỉnh thoảng đánh lén ngươi thoáng một phát, đây mới là đáng sợ nhất.

Ta ở ngoài sáng, địch ở trong tối, loại cảm giác này, giống như quyền chủ động đều ở trong bàn tay đối phương, bọn hắn có thể làm, chỉ là đề phòng.

Sau khi vào phòng, Giang Trần phát cho mỗi người chút đan dược giải độc:

- Những đan dược này, các ngươi mang trên người, địch nhân dám tới một lần, sẽ có lần thứ hai. Minh đao minh thương, cái này dễ phòng bị. Chỉ sợ bọn chúng một mực áp dụng loại thủ đoạn này, vậy thì không dễ phòng bị rồi.

Ngay cả Chân Khí cảnh đỉnh phong như Tiết Đồng, cũng bị đối đầu bắt đi, vài tên thân vệ còn lại, tự nhiên không dám xem thường.

Ngay cả huynh đệ Kiều Sơn Kiều Xuyên, cũng thần kỳ không có nói cái gì.

- Con mẹ nó, đến cùng là hỗn đản nào? Thiếu chủ, có phải dư nghiệt của Đại vương tử Diệp Đại hay không?

- Đại vương tử? Thế lực của hắn sớm đã tẩy sạch. Ta xem rất có thể là người Càn Lam Bắc Cung.

Nói lên Càn Lam Bắc Cung, lập tức đưa tới phần lớn người cộng minh.

Ngẫm lại cừu hận của bọn hắn cùng Càn Lam Bắc Cung, Càn Lam Bắc Cung đến trả thù gây chuyện, đó là giải thích hợp lý nhất rồi.

Thế nhưng mà, tựa hồ đệ tử Càn Lam Bắc Cung, cũng không có loại phong cách chu đáo chặt chẽ này a.

Phong cách của Càn Lam Bắc Cung là bụng dạ thẳng thắn, cản đường cướp bóc.

Đi lộ tuyến kỳ quỷ, đây không phải những đệ tử Càn Lam Bắc Cung kia có thể làm.

Bình Luận (0)
Comment