Sát Thần Chí Tôn

Chương 427

Sắc mặt Chu Dật phát lạnh:

- Như thế nào?

- Không tìm được bọn hắn, chúng ta không đi.

Mấy tinh anh Càn Lam Bắc Cung kia, cuối cùng bất đồng với Chu Dật. Liễu Thừa Phong là cung chủ của bọn hắn, nếu như Liễu Thừa Phong chết, về sau bọn hắn chẳng khác nào con ruồi không đầu, không chỗ nương tựa.

- Không đi? Hẳn là các ngươi cảm thấy, các ngươi lợi hại hơn Liễu Thừa Phong? Nếu như Liễu Thừa Phong bị địch nhân đánh lén, các ngươi ở lại chỗ này cũng là chờ chết. Nếu như Liễu Thừa Phong đi lạc, sớm muộn gì bọn hắn cũng sẽ về Càn Lam Bắc Cung. Các ngươi lưu ở nơi đây, có làm được cái gì?

Chu Dật tự nhiên không thể nói ra mình nghi kị cùng lo lắng, nói ra lời này, không khỏi cho người một loại cảm giác hắn sợ chết.

Bên Tử Dương Tông kia, La Hoàng lại vô cùng kiên quyết, vận Liệt Nhật Thanh Đồng điều tra bốn phía, đột nhiên ở một chỗ ngừng lại.

Nơi này, đúng là nơi Dư Giới mất tích.

Không thể không nói, La Hoàng ở trên tu vi võ đạo, đích thật là hơn Chu Dật.

Nhất là Liệt Nhật Thanh Đồng, lực nhạy cảm của nó, còn hơn Võ Giả đồng cấp gấp năm lần.

- Chính là chỗ này, nếu như ta không cảm ứng sai, khí tức Băng thuộc tính của Dư Giới, là đình trệ ở vùng này.

La Hoàng dừng lại ở vùng này, ánh mắt tỉ mỉ sưu tầm.

- Ân?

Đột nhiên hai mắt La Hoàng bắn ra quang mang kỳ dị.

- Các ngươi tới, nhìn xem ở đây, có phải cảm thấy bùn đất vùng này có chút xốp, cùng địa phương khác không giống hay không?


Tuy thủ đoạn sinh trưởng của Băng Hỏa Yêu Liên, rất ít lưu lại sơ hở trên mặt đất, nhưng mà hoặc nhiều hoặc ít sẽ có một chút dấu vết nhỏ.

Dùng tu vi Võ Giả đồng cấp, rất khó phát giác.

Thế nhưng mà La Hoàng tu luyện Phần Thiên Đại Nhật Kinh, đôi mắt đã luyện thành Liệt Nhật Thanh Đồng, nhãn lực của hắn ít nhất gấp năm lần tu sĩ đồng cấp, thậm chí gấp 10 lần.

Ở dưới hắn cẩn thận quan sát, đã đến một tia sơ hở.

Những người khác đi tới, nhìn tới nhìn lui, lại hoàn toàn nhìn không ra. Dù sao, nhãn lực của bọn hắn so với La Hoàng, đó là kém xa.

Biểu lộ của La Hoàng nghiêm trọng, nắm đại kiếm trong tay, quát:

- Các ngươi đều tránh ra.

Tất cả mọi người tự giác vọt qua hai bên.

Hỏa diễm giống như Liệt Nhật, ở quanh thân đại kiếm nhanh chóng thiêu đốt.

La Hoàng quát một tiếng:

- Mở.

Thân kiếm vung lên, như là Khai Thiên Tích Địa, trảm trên mặt đất.

Trong nháy mắt, một cái khe vỡ ra, như một khối đậu hủ bị chém thành hai khúc, nhanh chóng lan tràn, hình thành một khe rãnh.

Mặt đất bị cắt ra một khe rãnh, La Hoàng kẻ tài cao gan cũng lớn, trực tiếp chui vào cái khe kia. Liệt Nhật Thanh Đồng xem xét bốn phía, đại kiếm không ngừng vung vẩy.

Một đám khe rãnh dài hẹp, ở dưới La Hoàng bổ ra, không ngừng xuất hiện.

Không bao lâu, bốn phía tràn đầy khe rãnh.

Bỗng nhiên ánh mắt La Hoàng khẽ động, lấy tay nắm lên một vật. Thân hình xông lên, như một con chim to lướt lên mặt đất.

Trong tay của hắn, lại nhiều hơn một vật.

Mọi người tập trung nhìn vào, dĩ nhiên là một cánh tay, một cánh tay huyết nhục coi mới.

- Cái này... Đây là cánh tay của Dư Giới.

Một đệ tử Tử Dương Tông, lập tức nhận ra được.

- Là... Là Dư Giới sư huynh, trên cánh tay hắn, có hình xăm đặc biệt của Thủy Nguyệt nhất mạch. Còn có vòng tay hắn đeo, ta nhận ra, ta nhận ra.

Một đệ tử cùng mạch với Dư Giới, sắc mặt xám ngoét, lắp bắp kêu lên.

Lúc này, người bên Bảo Thụ Tông cũng nghe hỏi chạy tới.

Nhìn thấy cánh tay của Dư Giới, sắc mặt người Bảo Thụ Tông cũng đại biến.

Trong nội tâm Chu Dật càng phát lạnh, nhớ tới Dương Chiêu chết, nhớ tới sư tôn kiêng kị, toàn thân Chu Dật sởn hết cả gai ốc, cắn răng một cái nói:


- Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta đi.

Đệ tử Bảo Thụ Tông, không có mấy người muốn ở lại. Dù sao, Liễu Thừa Phong cùng Tiêu Vũ mất tích, đều là người ngoại môn, cùng bọn họ không có giao tình gì.

Mất tích thì mất tích, không đáng mạo hiểm đi tìm bọn họ.

La Hoàng thấy Chu Dật biểu hiện cổ quái như thế, quát:

- Chu Dật, chạy đi đâu? Sự tình không có nói rõ ràng, ngươi muốn đi?

Chu Dật cười khổ:

- La Hoàng, ngươi điên rồi sao? Hai chúng ta xông trước nhất, lẫn nhau đều không có thoát ly ánh mắt đối phương, ngươi cảm thấy việc này liên quan tới ta?

La Hoàng hừ nhẹ một tiếng:

- Dù cùng ngươi không quan hệ, việc này, ngươi khẳng định che giấu cái gì.

Liệt Nhật Thanh Đồng của La Hoàng, sức quan sát cực mạnh. Cho dù ánh mắt xéo qua chứng kiến biểu lộ của Chu Dật, biến hóa kia rất nhỏ, cũng làm cho La Hoàng sinh nghi.

Chu Dật cười khổ nói:

- Ta không có gì phải giấu diếm. Dư Giới này chết, rất kỳ quặc. Ta hoài nghi, thậm chí Liễu Thừa Phong là cường giả Địa Linh cảnh, chỉ sợ kết cục cũng như hắn. Chúng ta ở lại chỗ này, ngoại trừ chịu chết ra, vu sự vô bổ. Các ngươi muốn lưu liền lưu, dù sao Chu mỗ ta, là tuyệt không phụng bồi.

Nói xong, Chu Dật vẫy tay một cái, mang theo đồng môn phi tốc rời đi.

La Hoàng cũng không phải hạng người lỗ mãng, thấy Chu Dật biểu hiện như vậy, liền biết việc này rất không đúng, giương giọng nói:

- Người cũng đã chết, lưu ở nơi đây cũng vu sự vô bổ. Đi, về tông môn.

Quyết định thật nhanh, La Hoàng mang theo đệ tử Tử Dương Tông còn lại, cũng ly khai nơi đây.

Mấy người Càn Lam Bắc Cung lưu lại kia, nhìn qua mặt đất bừa bộn, đi cũng không được, ở lại cũng không xong, ngây ra như phỗng.

Vùng biên cảnh Thiên Quế Vương Quốc, Điền Thiệu cùng Câu Ngọc cưỡi Kim Dực Kiếm Điểu, đều có một loại cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết.

Kim Dực Kiếm Điểu chạy tứ tán, ở dưới Giang Trần kêu gọi, cơ bản đã tề tựu, dẫn đầu phản hồi Thiên Quế Vương Quốc.


- Trần thiếu, Điền Thiệu vô năng, khiến ngươi thất vọng rồi.

Điền Thiệu nhìn Giang Trần, có chút thẹn thùng, lần này nếu như không phải Giang Trần âm thầm cứu giúp, Điền Thiệu hắn là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Mình chết ngược lại không sao, nếu tùy tùng của Trần thiếu cũng chết, vậy thì rất có lỗi rồi.

- Ai nghĩ đến, người Tử Dương Tông cũng sẽ ra tay?

Giang Trần thở dài.

- Lần này là ta tính sai, không trách các ngươi. Thật ra khiến các ngươi chịu khổ.

Nghe Giang Trần nói như vậy, Điền Thiệu càng xấu hổ, nhưng trong nội tâm lại có dòng nước ấm kích động. Trần thiếu đúng là Trần thiếu, lời này nói làm cho lòng người ấm áp.

- Câu Ngọc, việc này, cùng Long Cư Tuyết có quan hệ hay không?

Giang Trần hỏi.

Câu Ngọc nghĩ nghĩ, lắc đầu:

- Có lẽ không có quan hệ gì tới Long Cư Tuyết. Bất quá Dư Giới kia, nhất định là nhận ra ta, muốn bắt ta đi gặp Long Cư Tuyết hiến công.

Câu Ngọc nói đến đây, lộ ra một tia mỉm cười bất đắc dĩ:

- Khá tốt, bọn hắn quá tham, muốn từ trong miệng ta moi ra phương pháp sử dụng Kim Dực Kiếm Điểu. Bằng không thì dùng thực lực của La Hoàng, muốn liều lĩnh giết chúng ta, là rất dễ dàng.

Câu Ngọc rất kiêu ngạo, ở Đông Phương Vương Quốc, nàng từ nhỏ là thiên tài võ đạo siêu nhất lưu, một đường tu luyện xuôi gió xuôi nước.

Nhưng mà, đến ngày nay, nàng ở trên người La Hoàng, rốt cục cảm nhận được chênh lệch cùng đệ tử tông môn.

Bình Luận (0)
Comment