Sát Thần Chí Tôn

Chương 438

Lão gia tử đối với Giang Trần đích thật là đối đãi khác thường, loại lời này, lão gia tử chưa từng nói qua với bất luận người trẻ tuổi nào.

Đệ tử vương thất của Thiên Quế Vương Quốc, cũng chưa bao giờ có loại đãi ngộ này.

Ngộ tính của Giang Trần rất cao, biết rõ ý tứ của lão gia tử, gật gật đầu, cảm kích nói:

- Ta hiểu ý tứ của lão gia tử, ta sẽ căn cứ tình thế biến hóa, đến điều chỉnh sách lược cùng tiết tấu của ta.

- Đúng, chính là như vậy. Nắm chắc tốt tiết tấu, ngay từ đầu không nên vọt mạnh dồn sức đánh, cũng không nên một mực kéo dài. Lúc nên điệu thấp thì điệu thấp, nên phát sáng thì phát sáng. Như thế, ánh sáng thiên tài chói lọi của ngươi, mới có thể chiếu rọi toàn bộ liên minh 16 nước.

Lời khuyên mà lão gia tử có thể đưa ra, cũng chỉ có những thứ này.

- Giang Trần, lão phu có dự cảm, lần này ngươi sẽ như mặt trời mới lên, ánh sáng chiếu rọi cả liên minh 16 nước.

Đan Phi lẳng lặng đứng ở một bên, nghe lão gia tử tán thưởng Giang Trần như thế, trong đôi mắt đẹp dịu dàng cũng lóe ra thần thái khác thường, trong nội tâm phức tạp.

Nhắc tới cũng kỳ quái, xưa nay lão gia tử cũng khoa trương nàng, nhưng mà lão gia tử khoa trương, tuy Đan Phi vui sướng, nhưng tựa hồ tâm tình cũng không kích động bằng giờ phút này.

Phảng phất, thiếu niên Giang Trần kia, bất tri bất giác, liền buộc ở sâu trong nội tâm nàng, kích thích lấy bi hoan hỉ nộ của nàng.

Bất quá loại ý niệm này, Đan Phi chỉ dám chợt lóe trong lòng, mà không cách nào dám trực diện.

Nàng không chịu thừa nhận, mình sẽ để ý một tiểu gia hỏa như vậy?

Có lẽ, gần kề chỉ là thưởng thức thiên phú của hắn, thưởng thức tài hoa của hắn? Cùng sự tình loạn thất bát tao khác không có quan hệ?


Nhưng nếu như chỉ là như vậy, vì sao chứng kiến hắn và tùy tùng xinh đẹp kia chung một chỗ, trong nội tâm lại nhịn không được có chút cảm giác khác thường?

- Tiểu Đan, thay lão phu tiễn Giang Trần.

Lão gia tử nói xong, mỉm cười.

Giang Trần thấy lão gia tử như thế, vội đứng dậy cáo từ:

- Lão gia tử, hôm nay chỉ điểm, tiểu tử rộng mở trong sáng. Đại tuyển bạt này, ta nhất định làm hết sức, sẽ không để lão gia tử thất vọng.

- Ha ha, sẽ không bôi nhọ, sẽ không bôi nhọ. Hiện tại lão phu chỉ có một tâm nguyện, là ở sinh thời, sớm ngày chứng kiến người trẻ tuổi ta xem trọng, mau chóng siêu việt ta.

Lão gia tử nói xong, con mắt có chút nhíu lại, tựa hồ đã tiến vào minh tưởng.

Đi theo Đan Phi ra ngoài cửa, Giang Trần cười nói:

- Đan Phi tỷ, tới đây được rồi.

- Lại cùng ngươi đi một đoạn.

Đan Phi sâu kín ai thán.

- Giang Trần, nói không chừng sau lần tuyển bạt này, ngươi nhất phi trùng thiên, từ nay về sau không còn gặp mặt chúng ta. Đến lúc đó, ngươi còn có thể nhớ rõ nữ nhân khiến ngươi cảm thấy có chút đáng ghét như ta sao?

- Chán ghét?

Giang Trần nhịn không được cười lên.

- Ai dám nói đệ nhất mỹ nữ Thiên Quế Vương Quốc chán ghét? Đan Phi tỷ, lời này ta chưa từng nói qua a, ta cũng không muốn trở thành công địch cả nước.

Đan Phi cười một tiếng:

- Tốt rồi, không nên miệng lưỡi ba hoa nữa. Ngươi người này, trong miệng một bộ, trong nội tâm một bộ. Nhưng mà, không giống những xú tiểu tử kia.

- Xú tiểu tử?

- Ân, những thiếu gia ăn chơi kia, nhìn thấy ta, miệng ngọt như lau mật, nhưng trong nội tâm lại có chủ ý khác.

Đan Phi nhắc tới những thiếu gia ăn chơi kia, ngữ khí rất không thích.

- Chuyện này cũng khó trách bọn hắn, Đan Phi tỷ xuất chúng như thế, đây chỉ là chứng minh ánh mắt của bọn hắn không có vấn đề mà thôi.


- Cho nên ta nói, ngươi không giống bọn họ. Tuy miệng ngươi cũng ngọt, thế nhưng mà ta biết rõ, ngươi là qua loa ta. Ở trong lòng ngươi, chỉ sợ Đan Phi ta, xa xa không bằng tiểu tùy tùng nhã nhặn kia của ngươi? Chớ nói chi là đại tùy tùng mạnh mẽ hào phóng.

Tiểu tùy tùng nhã nhặn, tự nhiên là chỉ Ôn Tử Kỳ.

Mà đại tùy tùng mạnh mẽ hào phóng, tự nhiên là chỉ Câu Ngọc.

Vấn đề này, ngược lại hỏi đến trong lòng Giang Trần, hắn thật đúng là chưa so sánh qua.

Nếu như cần phải nói địa vị gì, Giang Trần đối với Câu Ngọc là trong lòng day dứt, trong nội tâm đối với nàng, là rất coi trọng.

Về phần Đan Phi, Giang Trần coi nàng như bằng hữu, đồng minh, cùng các nàng Câu Ngọc, tính chất hiển nhiên là không đồng dạng.

- Ngươi cứ việc nói thẳng, đừng sợ làm tổn thương ta.

Đan Phi cố gắng giả bộ như rất nhạt.

- Đan Phi tỷ, bằng hữu và tùy tùng, tính chất không giống nhau, ta là chưa từng đối lập qua. Nói sau, so sánh chuyện này, cũng không có ý nghĩa a. Ở Thiên Quế Vương Quốc, ta vì tùy tùng của ta, có thể dốc sức liều mạng. Ở trong thế giới mê cảnh, ta vì cứu ngươi, cũng cùng Ngân Nguyệt Yêu Viên liều mạng qua. Cho nên, ngươi muốn nói sức nặng, ta thật sự trả lời không được vấn đề này. Hơn nữa, vấn đề này có lẽ cũng không trọng yếu a?

- Bằng hữu?

Trong nội tâm Đan Phi xẹt qua một nụ cười khổ, cười ha ha.

- Được rồi, Giang Trần, ta chỉ đưa đến nơi đây, chúc ngươi tiền đồ như gấm. Đại tuyển bạt nhất phi trùng thiên, trở thành người trên người.

- Nhận cát ngôn của ngươi, ta cũng chúc Đan Phi tỷ thanh xuân vĩnh trú, trường sinh bất tử, ha ha.

- Trường sinh bất tử, nếu không có người tri kỷ, Trường sinh lại có tác dụng gì? Thanh xuân vĩnh trú, nếu không có người thưởng thức, cuối cùng chỉ là phù vân...

Đan Phi nói xong, nhẹ nhàng khoát tay, quay người mà đi, lưu cho Giang Trần một bóng lưng nan giải.


Giang Trần đối với phong cách bách biến của Đan Phi, sớm đã thành thói quen, thấy nàng bỗng nhiên dừng lại, là thấy nhưng không thể trách, cười khổ một tiếng, cũng quay đầu đi.

Chỉ là, hắn căn bản không nghĩ tới, sau khi Đan Phi chuyển qua góc rẽ, lại nhẹ nhàng dựa vào một gốc cây hoa quế, trong mắt đẹp, lại lóe ra nước mắt óng ánh.

Nước mắt hơn hai mươi năm chưa từng vì ai nhỏ qua, nay theo gò má mà xuống, ở dưới ánh trăng, càng lộ ra động lòng người

- Giang Trần, Giang Trần... tiểu tử thúi này, thật muốn xé tim của ngươi ra, nhìn xem dạng nữ tử gì, mới có thể vào được tim của ngươi.

Đan Phi nhẹ nhàng nói, vừa rồi nàng chủ động nhắc tới những chủ đề kia, thật ra là muốn thăm dò Giang Trần, hi vọng Giang Trần chủ động nói ra chút gì đó.

Một khắc này, Đan Phi đã mở lòng của mình ra, chỉ cần Giang Trần tỏ thái độ, Đan Phi sẽ không chút do dự tiếp nhận, tiếp nhận thiếu niên nàng thưởng thức duy nhất trong cuộc đời, để cho hắn đi vào lòng mình.

Thế nhưng mà...

Cuối cùng, tựa hồ Giang Trần không có tầng ý tứ kia.

Bằng hữu, một câu bằng hữu vô tâm, lại kéo Đan Phi về thực tế. Giang Trần, chỉ coi nàng là bằng hữu mà thôi.

Thế giới này, cũng không phải tất cả thiếu niên lang, đều như con cháu thế gia của Thiên Quế Vương Quốc, đối với nàng chạy theo như vịt.

Đương nhiên, Đan Phi đối với những cái gọi là ngưỡng mộ, nịnh nọt kia, đều không để ý qua.

Loại nữ tử như Đan Phi, tụ tập ngàn vạn sủng ái, cũng không tránh được muốn nghe một câu tỏ tình của người mình thưởng thức.

Bình Luận (0)
Comment