Sát Thần Chí Tôn

Chương 440

Điền Thiệu nhíu mày nhìn lại, những người này, cả đám đều rất xa lạ. Hơn nữa, bọn hắn mặc trang phục chế thức, cũng không phải cơ cấu của Thiên Quế Vương Quốc.

- Các ngươi là người nào? Dám can đảm giương oai ở vương đô Thiên Quế Vương Quốc? Các ngươi cưỡi tọa kỵ phi hành trên không vương đô, có Minh Bài phi hành hay không?

Điền Thiệu cuối cùng là đô thống Long Nha vệ, có quan uy tại thân.

- Minh Bài phi hành? Chê cười, lúc nào đệ tử chấp pháp Bảo Thụ Tông đến Vương Quốc thế tục, còn cần Minh Bài phi hành?

- Điền Thiệu, chúng ta nhận được mật báo, nói trước đó vài ngày, ngươi ở biên cảnh Vương Quốc, tham dự hành động mưu sát, người bị hại chính là cung chủ Càn Lam Bắc Cung Liễu Thừa Phong, còn có đệ tử Tiêu Vũ của hắn.

- Tuân lệnh Chấp Pháp trưởng lão, đặc biệt tới bắt nghi phạm Điền Thiệu, người không có phận sự, nhanh chóng thối lui.

Đệ tử chấp pháp Bảo Thụ Tông?

Giang Trần khẽ chau mày, hắn biết bọn người Liễu Thừa Phong chết, Thiết trưởng lão sẽ không từ bỏ ý đồ. Thật vất vả bị bọn hắn nắm lấy cơ hội, nhất định sẽ không bỏ qua.

Chỉ là, đại tuyển bạt sắp đến, vậy mà Thiết trưởng lão sẽ ở trong lúc mấu chốt nháo sự, như thế lại để cho Giang Trần có chút ngoài ý muốn.

Điền Thiệu bực tức nói:

- Đây là ngậm máu phun người, hoàn toàn là vu oan. Các ngươi vu hãm ta như thế, là có mục đích gì? Nói ta sát nhân, có chứng cớ không? Nói sau, cung chủ Càn Lam Bắc Cung, là cường giả Địa Linh cảnh, các ngươi cũng quá xem trọng Điền Thiệu ta đi à nha?

Đệ tử chấp pháp cầm đầu kia, hẳn là một tiểu đội trưởng, lãnh ngạo cười cười:

- Bảo Thụ Tông chấp pháp, ai nói nhảm với ngươi? Thức thời, liền ngoan ngoãn theo chúng ta đi một chuyến. Có phải ngươi làm hay không, theo chúng ta về Chấp Pháp Đường phân biệt. Chúng ta chỉ là phụng mệnh chấp pháp, không cần nghe ngươi biện bạch.


- Phụng mệnh chấp pháp? Có công văn chấp pháp? Có Chấp Pháp trưởng lão thủ dụ hay không? Lấy ra nhìn một chút.

Điền Thiệu cũng không phải người không có bái kiến các mặt của xã hội.

Hắn không tin, chút chuyện như vậy, còn có thể kinh động Chấp Pháp trưởng lão?

Tuy Thiết gia cường đại, nhưng không có cường đại đến có thể tùy tiện sử dụng Chấp Pháp Đường.

Tên tiểu đội trưởng kia nhíu mày:

- Như thế nào? Điền Thiệu, hẳn là ngươi muốn kháng pháp? Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao? Chỉ là Đô Thống Long Nha vệ, cũng dám nghi vấn Chấp Pháp Đường chấp pháp?

Điền Thiệu cũng biết, lúc này nếu như theo bọn họ đi, chỉ sợ là có đi không về.

Một khi rơi xuống trong tay những người này, bọn hắn có quá nhiều thủ đoạn bào chế hắn, bức bách hắn thừa nhận.

Những thủ đoạn này, Điền Thiệu cũng không xa lạ gì. Long Nha vệ công tác cũng là chấp pháp, Điền Thiệu sao có thể không biết, đi cùng những người này kết cục là gì?

Thấy bọn họ đánh trống lãng, lại không lấy ra công văn chấp pháp, trong nội tâm Điền Thiệu thoáng an tâm, biết rõ những người này là cáo mượn oai hùm, căn bản không có công văn chấp pháp gì.

Nói cách khác, rất có thể là bọn hắn tự mình hành động, không có ý chỉ của Chấp Pháp Đường.

Dù sao, muốn tới Vương Quốc thế tục chấp pháp, cũng phải điều tra trước, tìm được chứng cớ, mới có thể ra tay.

Bằng không mà nói, Chấp Pháp Đường hoành hành không sợ, nhiễu loạn trật tự của Vương Quốc thế tục, nhất định sẽ tao ngộ rất nhiều chỉ trích.

Chấp Pháp Đường phải có công chính.

Nếu loạn chấp pháp, không có một điểm kết cấu, vậy thì không đủ để phục chúng, làm cho danh vọng tông môn giảm nhiều.

Điền Thiệu xuất thân Chấp Pháp Giả, đối với những sáo lộ này rất rõ ràng.

Nếu như đối phương lấy ra công văn chấp pháp, hôm nay hắn muốn phản kháng, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Nhưng nếu như đối phương không có công văn chấp pháp, không có thượng quan thủ dụ, vậy thì rất có thể là tự mình hành động.

Nếu là tự mình hành động, vậy thì không cần phải phối hợp rồi.

- Các hạ, nếu chấp pháp, tự nhiên phải có pháp lệnh. Ngươi cầm không ra công văn chấp pháp, lại tự xưng chấp pháp. Thử hỏi một câu, cử động như thế, để cho Điền mỗ tin tưởng các ngươi là đệ tử Chấp Pháp Đường như thế nào? Làm sao tin tưởng các ngươi không phải là giả mạo?

Điền Thiệu có lý có cứ, theo lý cố gắng.

Giang Trần âm thầm nghiêm nghị, trong lòng của hắn rất rõ ràng. Những người này lai giả bất thiện, trên danh nghĩa là tới bắt Điền Thiệu, chỉ sợ mục đích cuối cùng nhất, là vì nhằm vào Giang Trần hắn.


Tên tiểu đội trưởng kia cười lạnh, trong tay nhoáng một cái, một miếng chấp pháp lệnh bài giơ lên cao nơi tay:

- Điền Thiệu, mở mắt chó của ngươi ra nhìn rõ ràng, lệnh bài chấp pháp ở đây. Ai dám giả mạo?

Điền Thiệu thấy hắn đưa ra lệnh bài chấp pháp, lại chậm chạp không có công văn chấp pháp, trong nội tâm đã có phán đoán.

Nhóm người này, tuyệt đối không có công văn chấp pháp. Nói cách khác, bọn hắn căn bản không phải phụng mệnh gì đến, mà là tự mình hành động.

Tuy tự mình hành động khẳng định cũng có người thụ ý.

Nhưng mà tư nhân hành động, liền không đại biểu được Chấp Pháp Đường của Bảo Thụ Tông. Đã không đại biểu được Bảo Thụ Tông, vậy thì không có lực uy hiếp gì rồi.

Điền Thiệu xuất thân Chấp Pháp Giả, đối với những môn môn đạo đạo này quá tinh tường.

Cười nhạt một tiếng nói:

- Đệ tử chấp pháp Bảo Thụ Tông, kia là không giả. Chỉ là, không có công văn chấp pháp, các ngươi hùng hổ, chỉ có thể dọa những người ngoài nghề.

Ngụ ý là chỉ, đừng dọa người, Điền Thiệu ta không ăn canh của các ngươi.

- Hắc hắc, Điền Thiệu, như thế nói đến, ngươi là chấp mê bất ngộ, quyết tâm đối nghịch Chấp Pháp Đường.

Ngữ khí của tiểu đội trưởng kia trở nên lạnh, hai mắt có chút nhíu lại.

- Đầu tiên, ta thập phần tôn trọng Chấp Pháp Đường Bảo Thụ Tông, không dám có bất kính. Thứ hai, không có công văn chấp pháp, các ngươi nhiều lắm tính toán là tự mình hành động, không đại biểu được Chấp Pháp Đường.

- Tốt một nô tài nhanh mồm nhanh miệng.

Đột nhiên, hư không có một tiếng hét to truyền đến.


Thanh âm này, như kinh lôi, vang vọng ở trên không Giang phủ.

Ngay sau đó, hư không lại có mấy thân ảnh bắn ra, rơi vào trước 16 tên Đệ tử chấp pháp kia.

Một người trong đó, thình lình là Chu Dật ngày đó xuất hiện ở biên cảnh.

- Chí huynh, người nọ là Giang Trần.

Chu Dật xa xa chỉ, đối với một người bên cạnh nói ra, giọng điệu có chút kính cẩn.

Người nọ dáng người trung đẳng, diện mục âm trầm, nhưng mặt mày tầm đó, lại có vài phần bóng dáng của Thiết Xán.

Trong nội tâm Giang Trần khẽ động, đây hẳn là đệ tử Thiết gia?

Xem phái đoàn của người này, địa vị ở Bảo Thụ Tông so với Chu Dật còn cao. Nhìn Chu Dật ở trước mặt hắn tất cung tất kính, nhìn ra được, lai lịch người này không nhỏ.

Hai mắt người nọ hung ác nham hiểm, tập trung ở trên người Giang Trần, ngữ khí ngạo nghễ:

- Ngươi là Giang Trần?

Giang Trần đạm mạc cười cười, không nhịn được nói:

- Đừng nói nhảm nhiều như vậy. Nói đi, ngươi là người nào của Thiết Xán, lần này muốn chơi như thế nào, cứ ra tay. Đừng suốt ngày làm những chuyện nhàm chán kia. Các ngươi có thời gian chơi, nhưng Giang mỗ ta lại không có thời gian phụng bồi.

Giang Trần quả nhiên là Giang Trần, mới mở miệng, liền để cho Điền Thiệu cảm giác được bá khí.

Bình Luận (0)
Comment