Sát Thần Chí Tôn

Chương 456

- Giang Trần, lão phu cũng không nghĩ ra, Thiết gia sẽ phát rồ như thế, vậy mà thừa dịp lão phu đi Bảo Thụ Tông, đến đánh Giang phủ. Khá tốt thủ đoạn của ngươi cao minh, ngược lại làm hại lão phu gấp trở về, lo lắng vô ích một hồi.

- Để cho lão gia tử lo lắng, tiểu tử thật sự là hổ thẹn.

- Được rồi, tiểu tử ngươi cũng đừng khoe mã, sao ta không nhìn ra ngươi có hổ thẹn gì a?

Diệp Trọng Lâu cười cười, bỗng nhiên sắc mặt trở nên nghiêm túc.

- Giang Trần, lần này đi Bảo Thụ Tông, là được lão tổ Bảo Thụ Tông Thiên Diệp Tôn Giả mời, thương lượng sự tình đại tuyển bạt.

- A?

- Lần đại tuyển bạt này, độ cao quy cách, có thể nói là trước nay chưa có trong lịch sử. Nguyên nhân của nó, lần trước lão phu đã nói qua. Lần tuyển bạt này, phân thành hai bước. Bước đầu tiên, là từ thế tục trúng tuyển, sàng chọn ra những thiên tài. Sau khi lựa chọn ra, lại cùng tử đệ tông môn chung một chỗ, tham gia lần tuyển bạt thứ hai. Lần tuyển bạt thứ hai này, mới là mấu chốt nhất. Lần tuyển bạt thứ hai, sẽ giác trục ra 16 người mạnh nhất. Bốn đại tông môn, tất cả phân bốn cái. Bị tất cả lão tổ chọn trúng, để cho tất cả lão tổ tự mình chỉ đạo, thu làm Chân Truyền Đệ Tử. Hơn nữa, sẽ đạt được tài nguyên trọng yếu nhất, tối ưu nhất tông môn.

- Tài nguyên trọng yếu nhất, tối ưu nhất?

Giang Trần trừng mắt nhìn, hiện tại, hắn thiếu nhất đúng là tài nguyên.

Thế giới võ đạo, tài nguyên trọng yếu nhất, cường đại nhất, trên cơ bản đều bị tông môn khống chế. Một số nhỏ ở Vương Quốc thế tục, sẽ bị vô số Võ Giả đoạt đến cướp đi, vĩnh viễn đều là có nhiều còn hơn bị thiếu.

Mà tông môn, nắm giữ tài nguyên hạch tâm, ở tông môn đạt được chỗ tốt chính thức, vĩnh viễn là những người đứng ở đỉnh cao nhất kia.


Diệp Trọng Lâu gật gật đầu:

- Nói đơn giản một chút, cái gọi là tài nguyên trọng yếu nhất, tối ưu nhất, chính là ngươi muốn cái gì, sẽ cho ngươi cái đó. Chỉ cần tông môn có, đều có thể cho.

Loại đãi ngộ này, tuyệt đối là đãi ngộ đỉnh cấp rồi.

Phải biết rằng, bốn đại tông môn, khống chế quyền nói chuyện chung cực chính thức, là Nguyên cảnh lão tổ.

Coi như là tông chủ, còn có thủ tọa Thái Thượng trưởng lão, có chút đồ vật hạch tâm là không thể nhúng chàm. Trừ khi đạt được Nguyên cảnh lão tổ gật đầu.

Mà lần này tuyển ra thiên tài, vậy mà có thể hưởng thụ đãi ngộ "hữu cầu tất ứng", hưởng thụ đãi ngộ mà tông chủ cùng Thái Thượng trưởng lão cũng không có.

- Lão gia tử, như vậy xem ra, tình cảnh hiện tại của liên minh 16 nước, là tràn đầy nguy cơ a. Bằng không thì, bốn đại tông môn sao sẽ hạ tư thái cao ngạo, ưng thuận ngon ngọt như vậy?

Diệp Trọng Lâu thở dài một tiếng:

- Hiện tại mới cảm nhận được nguy cơ, kỳ thật có chút chậm. Lúc trước lão phu vân du thế giới trở lại, từng đề cập qua một ít ám chỉ cho tông môn, để cho bọn hắn không nên bảo thủ. Đáng tiếc, lúc trước không có người nghe ta. Bọn hắn căn bản không ý thức đến, liên minh 16 nước ở Vạn Tượng Cương Vực, cảm giác tồn tại không xong đến cỡ nào. Hiện tại tỉnh ngộ, hi vọng còn có cơ hội bổ cứu.

Ngữ khí của lão gia tử tiêu điều, nhìn nhìn Giang Trần, trong mắt lại đột nhiên nhiều thêm vài phần ánh sáng, một tia chờ mong từ trong mắt của hắn bắn ra.

- Giang Trần, lão phu nghe nói, loạn thế xuất anh hùng. Có lẽ, thời cuộc liên minh 16 nước đại loạn, đối với thiên tài xuất thân rễ cỏ như ngươi mà nói, ngược lại là kỳ ngộ.

Xuất thân rễ cỏ, điều kiện có hạn, rất nhiều thiên tài, không chiếm được bồi dưỡng đầy đủ, cuối cùng biến thành tài trí bình thường.

Mà lần đại tuyển bạt này, không thể nghi ngờ là cung cấp một cơ hội cho rễ cỏ.

Giang Trần mỉm cười, cũng không có phản bác lão gia tử thuyết pháp.

Không thể không nói, lão gia tử này là một trưởng lão phúc hậu, Giang Trần từ trên người hắn, cảm nhận được, là chiếu cố thật sự rõ ràng.

Lão gia tử cho hắn từng đề nghị, đều là đứng ở trên lập trường của Giang Trần hắn, vì tiền đồ của hắn mà cân nhắc.

Người như vậy, đáng giá Giang Trần tôn trọng.

Đột nhiên, Giang Trần sinh ra một ý niệm giúp lão nhân kia.


- Lão gia tử, vì sao liên minh 16 nước, số lượng Nguyên Cảnh Tôn Giả hiếm như thế? Đây là bởi vì tài nguyên 16 nước chưa đủ, hay vì võ đạo truyền thừa không đủ? Hoặc là bởi vì nguyên nhân gì khác?

Diệp Trọng Lâu nghe vậy, nhẹ nhàng thở dài, trên mặt lộ ra một tia thương cảm.

- Giang Trần, nguyên do trong này, nói thật, lão phu cũng thường suy nghĩ, nhưng cuối cùng nhất vẫn không có kết luận hữu dụng gì. Ngươi nói tài nguyên chưa đủ, đây nhất định cũng là một nguyên nhân. Bất quá những thế lực lớn, đại đế quốc, đại vương triều kia, tuy tài nguyên của bọn hắn nhiều hơn liên minh 16 nước, nhưng cũng không nhiều đến tình trạng khoa trương. Thế nhưng mà, Nguyên Cảnh Tôn Giả chỗ người ta, lại rất nhiều. Muốn nói nguyên nhân, có lẽ là võ đạo truyền thừa kém phát triển a.

Nguyên nhân này, lão gia tử hoàn toàn chính xác suy nghĩ qua, nhưng mà hắn cảm thấy, có lẽ vẫn là nội tình võ đạo truyền thừa.

Một tông môn, đều chỉ có một Nguyên Cảnh Tôn Giả.

Cái gọi là một cây làm chẳng nên non, một cành siêu quần xuất chúng không phải xuân.

Một Nguyên Cảnh Tôn Giả, dĩ nhiên là không hình thành được một hệ thống. Không hình thành được một hệ thống, tự nhiên không cách nào hình thành truyền thừa tuần hoàn.

Nguyên Cảnh Tôn Giả quá ít, lẫn nhau không cách nào xác minh, không cách nào suy diễn.

Bởi vậy, ở cảnh giới Nguyên cảnh, chẳng khác gì là một mình đi về phía trước, bản thân khuyết thiếu trao đổi, khuyết thiếu đối tượng cùng cấp bậc luận bàn, tiến bộ tự nhiên cũng kém đi.

Đã đến Nguyên cảnh, muốn bọn hắn tĩnh hạ tâm lai, đi dạy đồ đệ, hiển nhiên là không bỏ được thời gian.

Dù sao, đã đến Nguyên cảnh, bọn hắn chỉ nghĩ càng tiến một bước, muốn bắt lấy mỗi một khắc thời gian tu luyện.

Càng như vậy, đoạn đường Nguyên cảnh này, sẽ càng thêm tách rời, không người kế tục, càng không có thời kì giáp hạt.

Cứ thế mãi, liền tạo thành loại cục diện hôm nay.


- Ta xem lão gia tử, cảnh giới Linh Vương rất vững chắc, cách Nguyên cảnh không xa a?

Giang Trần dẫn xuất chủ đề.

- Nhìn như không xa, chỉ có nửa bước. Nhưng nửa bước này, có khả năng chung thân khó đến a. Giang Trần, thiên phú ngộ tính của ngươi, đều hơn lão phu rất nhiều. Một ngày kia, ngươi sẽ có tư cách trùng kích Nguyên cảnh, thậm chí rất cao.

Lão gia tử nói lên Giang Trần, lại kỳ vọng rất cao. Nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới, kỳ thật Giang Trần đã có ý chỉ điểm hắn một ít bí quyết trùng kích Nguyên cảnh.

Đương nhiên, mặc dù lão gia tử người già mà thành tinh, cũng không nghĩ đến, thiếu niên ngồi ở đối diện hắn, dĩ nhiên là Thiên Đế chi tử chuyển thế, ở lý luận tu luyện, là có một không hai Chư Thiên.

Giang Trần cười nhạt một tiếng, phảng phất như nhớ tới cái gì, nói ra:

- Lão gia tử, về Nguyên cảnh, ta ngược lại từng nghe vị tiền bối kia, đề cập tới vài câu.

- Cái gì?

Trên mặt lão gia tử nguyên bản có chút lơ đãng, đột nhiên trở nên đỏ bừng, trong nháy mắt hiện đầy kinh dị cùng kích động.

- Giang Trần, vị tiền bối kia, hắn từng nói qua cái gì?

Bình Luận (0)
Comment