Sát Thần Chí Tôn

Chương 739

Thập cấp Tuần Sát Sứ kia cười lạnh:

– Nếu so nhiều người, Cửu Dương Thiên Tông ta sợ qua ai?

Ngay lúc này, Tam Tinh Tông Đại Tông Chủ tức thời đứng dậy:

– Nhị vị, an tâm một chút chớ vội. Các ngươi đều là cường giả đương thời, vung tay đánh nhau, không khỏi mất phong độ a.

Tam Tinh Tông chính là một đường khẩu của Cửu Dương Thiên Tông, chỉ bất quá bí mật này, Vạn Tượng Cương Vực không người biết được.

Lúc này Tam Tinh Tông Đại Tông Chủ đứng ra, chỉ là trước đó cùng Cửu Dương Thiên Tông Tuần Sát Sứ thương nghị tốt mà thôi.

– Chúc Tông chủ, ngươi có cao kiến gì?

Đan Trì nhàn nhạt hỏi.

– Thế giới Võ đạo, mặc dù cường giả vi tôn, nhưng tất cả mọi người là cao nhân, nếu như một loạt lao lên, đánh nhau đã không có phong độ, cũng bất lợi cho giải quyết vấn đề. Ta cảm thấy, không bằng hai bên thiết lập ván bài, người thắng làm vua. Một phương thắng định đoạt.

Thập cấp Tuần Sát Sứ còn chưa mở miệng, Cửu cấp Tuần Sát Sứ lại hừ lạnh một tiếng:

– Ván bài? Đánh cuộc như thế nào? Đại Tông môn của Vạn Tượng Cương Vực các ngươi, tất cả thông đồng một mạch, dựa vào cái gì bản sứ nghe ý kiến của ngươi?

Hắn cố ý nói như vậy, là để cho ngoại giới không hoài nghi Tam Tinh Tông và Cửu Dương Thiên Tông có quan hệ.


Quả nhiên, ngữ khí của Chúc Tông chủ kia mất hứng:

– Vạn Tượng Cương Vực ta, cũng không lấy nhiều thủ thắng. Nếu như các hạ cảm thấy chúng ta thông đồng một mạch, vậy bổn tông liền câm miệng là được.

Ngược lại là Thập cấp Tuần Sát Sứ kia, hơi khoát tay chặn lại, ý bảo thủ hạ thối lui, nói với Chúc Tông chủ:

– Các hạ có cao kiến gì, nói nghe một chút.

– Hai bên các ngươi mâu thuẫn, hạch tâm đơn giản là ân oán giữa Tử Dương Tông và Bảo Thụ Tông, khởi nguyên cũng ở đây, kéo dài đến Thiên Tông và Đan Càn Cung mâu thuẫn. Không bằng thiết lập một ván năm chiến, phương thắng lợi, lời nói liền có trọng lượng.

Đề nghị này, thoạt nhìn vô cùng công chính. Những người tham gia kết minh ở hiện trường, đều nhao nhao gật đầu, biểu thị đề nghị này không tệ.

– Đan Trì, đây là đồng đạo của Vạn Tượng Cương Vực các ngươi đề nghị, ngươi đã muốn làm kiêu hùng của Vạn Tượng Cương Vực, vậy có dám đánh cuộc quyết thắng bại hay không?

Đan Trì cười ha ha:

– Nếu Thiên Tông Tông chủ tự mình đến, Đan Trì ta sẽ không dám nói nhãm, bất quá chỉ là các hạ, muốn dùng ván bài làm ta sợ?

– Nếu ngươi không sợ, vậy liền đánh bạc. Ba trận hay năm trận, tùy ngươi.

– Ba trận là được, không cần năm trận?

Đan Trì không muốn đêm dài lắm mộng, sau đó lại đề nghị.

– Võ giả tham gia, cấp bậc phải tương đối. Ví dụ như Tiểu Nguyên Tôn Giả chỉ có thể đối chiến Tiểu Nguyên Tôn Giả, Địa Nguyên Tôn Giả đối chiến Địa Nguyên Tôn Giả, Thiên Nguyên Tôn Giả chỉ có thể đối chiến Thiên Nguyên Tôn Giả. Lên tới Thánh Giả, cũng phải là Nhân Thánh đối chiến Nhân Thánh, Địa Thánh đối chiến Địa Thánh.

Ở đây mạnh nhất, cũng chỉ là Địa Thánh, không tồn tại Thiên Thánh.

Tả Lam nghe vậy, đi tới, ở bên tai Thập cấp Tuần Sát Sứ nói mấy câu.

Thập cấp Tuần Sát Sứ kia mỉm cười, gật đầu:

– Theo ý của ngươi là được, bất quá, việc này ngọn nguồn đến từ ân oán của Tử Dương Tông và Bảo Thụ Tông, như vậy, người hai tông này, cũng phải xuất chiến. Ta đề nghị, Thiên Tông ta và Đan Càn Cung ngươi ra hai người, mà Tử Dương Tông và Bảo Thụ Tông, cũng phải ra một người. Như thế, ba chiến định thắng bại.

Lời vừa nói ra, trên dưới Bảo Thụ Tông, mỗi một cái đều biến sắc. Mà Đan Trì, cũng lập tức hiểu rõ âm mưu của đối phương.

Bên Đan Càn Cung, cùng Thiên Tông giao chiến, chiến cuộc nhiều lắm là một thắng một thua. Đan Càn Cung trừ Đan Trì hắn ra, không có người nào có nắm chắc thắng tuyệt đối.

Mà bên Bảo Thụ Tông, rõ ràng không có người địch nổi Tử Dương Tông Truy Dương lão quái.


Này nói là âm mưu, còn không bằng nói là dương mưu. Chính là biết chắc Bảo Thụ Tông không có ai địch nổi Tử Dương Tông Truy Dương lão quái.

Mấu chốt nhất là, đề nghị này, Đan Càn Cung không có lý do gì cự tuyệt, bởi vì, nguyên nhân gây ra cả sự kiện, chính là ân oán giữa Tử Dương Tông và Bảo Thụ Tông.

Mà bây giờ, Bảo Thụ Tông lại là chủ nhân, nếu như người của bọn hắn không xuất thủ, vậy chuyện này sao có thể nói qua?

Trong lúc nhất thời, Đan Trì lâm vào trầm ngâm, trong nội tâm không ngừng thôi diễn kết quả ba chiến. Nếu như bên Bảo Thụ Tông không thể thắng, vậy ván bài này rất có thể sẽ thua.

– Như thế nào đây? Đan Trì, nghe qua ngươi là kiêu hùng rất có quyết đoán của Vạn Tượng Cương Vực, đổ ước ba chiến này, nếu như chúng ta thua, sự tình Bảo Thụ Tông và Đan Can Cung kết minh, Cửu Dương Thiên Tông ta bảo chứng không nhúng tay. Nếu các ngươi thua, Đan Can Cung từ đâu tới, thì chạy về chỗ đó.

Trong ánh mắt Thập cấp Tuần Sát Sứ kia, mang theo vẻ khiêu khích hùng hổ dọa người.

Hắn và Tam Tinh Tông Chúc Tông Chủ, nội ứng ngoại hợp, chính là vì kiến tạo bầu không khí, làm cho Đan Can Cung không có đường lui khác, chỉ có thể nghênh chiến.

Loại phương thức này, chung quy so với đổ máu tốt hơn rất nhiều.

Cửu Dương Thiên Tông là mạnh mẽ, nhưng lại không phải vô địch. Nhất là ở Vạn Tượng Cương Vực, căn cơ của Cửu Dương Thiên Tông không tính thâm hậu, nếu như quyết chiến với Đan Can Cung, cho dù thắng, cũng sẽ khiến cho tông môn khác mâu thuẫn.

Hơn nữa tuy Cửu Dương Thiên Tông mạnh mẽ, nhưng bố cục là toàn bộ Thần Uyên Đại Lục. Không có khả năng ở Vạn Tượng Cương Vực đầu nhập quá nhiều lực lượng.

Dù sao Đan Can Cung cũng là địa đầu xà của Vạn Tượng Cương Vực, bởi vì cái gọi là cường long không áp địa đầu xà.

Cửu Dương Thiên Tông muốn ở Vạn Tượng Cương Vực cùng Đan Can Cung đổ máu, thế tất trả giá rất lớn, cái đó và lợi ích khi Cửu Dương Thiên Tông bố cục rõ ràng cho thấy xung đột.

Huống chi, Đan Can Cung dám làm như thế, sau lưng khẳng định cũng có chỗ dựa.

Đan Trì hãm vào khó xử.


Bỗng nhiên, bên tai Diệp Trọng Lâu khẽ động, trên mặt lộ ra kinh ngạc, chợt, hắn đi tới, ở bên tai Đan Trì nói một câu.

Biểu tình của Đan Trì hơi ngưng tụ, lộ ra vẻ hỏi thăm.

Diệp Trọng Lâu vô cùng kiên định gật đầu.

Đan Trì suy nghĩ một lát, đột nhiên cười ha ha:

– Hảo, ba chiến ước hẹn, quyết định như vậy đi. Bất quá, ta nào biết các hạ, có thể đại biểu Cửu Dương Thiên Tông hay không?

Thập cấp Tuần Sát Sứ kia thấy Đan Trì và Diệp Trọng Lâu lén lén lút lút, lại khinh thường, cười ngạo nghễ:

– Bản nhân tên Phong Bắc Đẩu, chính là Thiên Tông Thập cấp Tuần Sát Sứ.

– Hảo, nếu như thế, dùng võ định thắng thua, đích thực là nhã sự. Không biết các ngươi phái người nào xuất chiến?

Trên mặt Đan Trì tràn ngập tự tin.

Đan Trì biểu hiện, nhìn ở trong mắt Phong Bắc Đẩu, lại là một loại giả trấn định.

– Ngươi và ta đều là đứng đầu quần long, tự nhiên phải xuất chiến. Ngoài ra, vị Cửu cấp Tuần Sát Sứ này, cũng là người Thiên Tông ta, sẽ xuất chiến. Về phần Tử Dương Tông, đương nhiên là Truy Dương xuất chiến.

Lần này Truy Dương lão quái rất ít xuất hiện, đứng ở phía sau đội ngũ. Hắn biết rõ, ở nơi này, hắn chỉ có thể làm tùy tùng.

Bình Luận (0)
Comment