Sát Thần Chí Tôn

Chương 809

Giang Trần phản hồi Đan Hà Cốc, mà Thang Hồng thì phản hồi Đại Cổ Sơn.

Trở lại Đại Cổ Sơn, Thang Hồng rõ ràng cảm nhận được bất đồng, đội trưởng thủ vệ kia, thậm chí thân mật cùng hắn chào hỏi, giống như hai người nguyên vốn là bằng hữu rất thân mật.

Thang Hồng nhìn như hào phóng, nhưng nội tâm lại tinh tế, biết rõ đây nhất định là bởi vì lão Đại Giang Trần.

- Lão Đại, xem ra ta vẫn còn phải dựa vào ngươi a. Đệ tử hạch tâm, đi tới chỗ nào đều bị người chú mục.

Một màn này, làm cho ý chí chiến đấu của Thang Hồng càng tăng.

Trở lại sân nhỏ, những Nội Môn Đệ Tử ở chung kia đều nhiệt tình, phảng phất hoan nghênh anh hùng chiến thắng trở về vậy.

- Thang Hồng huynh đệ, ngươi trở lại rồi.

- Thang Hồng huynh đệ, ngươi giúp chúng ta giặt rửa quần áo lâu như vậy, nơi này có một ít linh thạch, tuy không nhiều lắm, nhưng cũng coi như là thù lao của chúng ta, không nên cự tuyệt a.

- Thang Hồng huynh đệ, ta nơi này có hai viên Cố Linh Đan, Thượng phẩm...

Thang Hồng trợn mắt há hốc mồm:

- Các ngươi... Đây là làm cái gì?

- Ai, Thang Hồng huynh đệ, xin ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân. Trước kia chúng ta không hiểu chuyện, mạo phạm ngươi. Bất quá đó là hai tên gia hỏa Trương Liệt cùng Cung Nguyệt kia châm ngòi thổi gió. Hiện tại, hai người bọn họ sợ hãi, đã xin đổi viện rồi.

- Đi?


Thang Hồng nhíu mày.

- Hai tên khốn kiếp này, bọn hắn đi đến đâu, bữa đánh này cũng đừng muốn miễn.

- Mấy người các ngươi, đều là bị bọn hắn bức hiếp. Được rồi, lão tử không chấp nhặt với các ngươi. Đồ vật ta nhận, về sau mọi người là huynh đệ một phòng.

Tính cách của Thang Hồng cũng hào phóng. Những thứ này, thực lực vốn không bằng hắn, khẳng định không dám khi dễ hắn. Chẳng qua Trương Liệt và Cung Nguyệt là Tiên cảnh cửu trọng kích động bọn hắn, lúc này mới đi theo ồn ào.

Bọn hắn đã nhận lỗi, lại đưa Linh Dược, Linh Thạch. Tính cách Thang Hồng rộng rãi, tự nhiên sẽ không chấp nhặt.

- Tốt.

Một gã Nội Môn Đệ Tử khen.

- Ta đã nói, Thang Hồng huynh đệ là thiên tài có độ lượng, về sau nhất định sẽ tiến vào Đan Hà Cốc.

- Thang Hồng huynh đệ, về sau một phòng chúng ta, ngươi là lão Đại. Đổi ai đến, ngươi cũng là lão Đại.

- Đúng, kiên quyết ủng hộ Thang Hồng huynh đệ.

- Thang Hồng huynh đệ, sau này tiến vào Đan Hà Cốc, xin chiếu cố các huynh đệ thoáng một phát. Nghe nói đệ tử hạch tâm của Đan Hà Cốc, có thể mang theo một ít tùy tùng. Đến lúc đó, loại chuyện tốt này, đừng quên chúng ta a.

Những thứ này, tuy hèn mọn, nhưng đều là người thông minh. Nhìn thấy Thang Hồng và Giang Trần thân mật như vậy, sao nhìn không ra Thang Hồng nhất định có tiền đồ rộng lớn?

Giang Trần là ai?

Đan Trì cung chủ khâm điểm đệ tử hạch tâm, Vân Niết trưởng lão coi trọng. Nghe nói lần này còn xung kích động phủ Chí Tôn khu.

Ngay cả Ngôn Hồng Đồ không ai bì nổi ở Lăng Vân khu, ở trước mặt Giang Trần, cũng không chịu nổi một kích.

Tu vi của Ngôn Hồng Đồ, là Nguyên cảnh ngũ trọng, bá chủ không hề tranh luận của Lăng Vân khu. Kết quả thế nào? Còn không phải bị Giang Trần đánh cho xám xịt ly khai Đan Hà Cốc, ra ngoài thí luyện, trốn tránh đầu sóng ngọn gió?

Dùng cảnh giới Tiểu Nguyên cảnh, nghiền áp Nguyên cảnh ngũ trọng. Loại thiên tài này, nhất định sẽ trở thành tồn tại cấp cao nhất của Đan Càn Cung.

Mà Thang Hồng, dĩ nhiên là sinh tử huynh đệ của loại thiên tài này.

Đối với những Nội Môn Đệ Tử không chỗ nương tựa, tự lực cánh sinh này mà nói, đây không thể nghi ngờ là một cái đùi vàng, nhất định phải ôm chặt.

Tại Đại Cổ Sơn, những đệ tử có phương pháp, có quan hệ kia, đều đã sớm dính vào đệ tử hạch tâm, thành tùy tùng của đệ tử hạch tâm, đã lấy được tư cách tu luyện ở Đan Hà Cốc.

Mà bọn hắn, những người ở lại Đại Cổ Sơn, hiển nhiên là không có bất cứ quan hệ nào, cũng không có bất kỳ bối cảnh.

Lúc này xuất hiện loại đùi vàng như Thang Hồng, không ôm nhanh, cái kia chính là kẻ đần.

Tranh đoạt động phủ Chí Tôn khu, tại Đan Càn Cung, đã nhấc lên sóng to gió lớn.


Toàn bộ Đan Hà Cốc, ngoại trừ những người hoàn toàn không có hi vọng, cơ hồ mỗi người đều nhìn chằm chằm bốn danh ngạch kia.

Động phủ Chí Tôn khu, một khi vào nhập, đó chính là tượng trưng cho đứng ở trẻ tuổi đỉnh phong của Đan Càn Cung

Chí Tôn khu, ở toàn bộ Đan Hà Cốc, cũng chỉ có tám động phủ. Lần này tăng thêm bốn cái, tổng cộng cũng không quá mười hai.

Mà toàn bộ Đan Càn Cung, đệ tử hạch tâm hơn ngàn, Nội Môn Đệ Tử hơn vạn, Ngoại Môn Đệ Tử lại càng không dưới mười vạn.

Loại nhân tài quy mô này, nếu như trở thành mười hai Chí Tôn trong đó, cái kia là vinh quang bực nào? Tôn quý hạng gì?

Cơ hồ không cần hoài nghi, một khi tiến vào Chí Tôn khu, chỉ cần một đường phát triển thông thuận, không có vẫn lạc nửa đường, qua vài chục năm, tất sẽ trở thành nhân vật cự đầu của tông môn.

Trở thành nhân vật chấp chưởng một phương.

Danh sách cạnh tranh, so với trong tưởng tượng còn muốn khoa trương.

Hai danh ngạch Võ đạo, có gần hai trăm người tham gia báo danh.

Hai danh ngạch Đan đạo, càng là gần 300 người báo danh tham dự giác trục.

Nói cách khác, toàn bộ Đan Hà Cốc, cơ hồ có nửa số đệ tử hạch tâm tham dự đến trong giác trục.

Giang Trần đối với chuyện này ngược lại không cảm thấy ngoài ý muốn, tranh đấu đan đạo, so với tranh đấu võ đạo mà nói, phong hiểm thấp hơn, tuy cạnh tranh ở đan đạo đồng dạng kịch liệt, nhưng tham gia tranh đoạt đan đạo, tối thiểu không đến mức bị thương.

Cho nên, trên nhân số báo danh, đan đạo nhiều hơn võ đạo, cũng không kỳ lạ quý hiếm.

Trận đấu tranh đoạt động phủ còn chưa mở màn, toàn bộ Đan Càn Cung, liền lâm vào một loại không khí cuồng nhiệt.

Giang Trần tâm như mặt nước phẳng lặng, thời gian hắn đến Đan Càn Cung quá ngắn, lần này trong chiến đấu tranh đoạt động phủ, tuy tên của hắn xuất hiện ở trong danh sách, nhưng lại là người không được xem trọng nhất.

Ngược lại là Mộc Cao Kỳ, thì bị liệt vào Top 5.


Giang Trần ở đan đấu khu, bị xếp hạng khoảng Top 10.

Đương nhiên, đây chỉ là một loại đo lường của ngoại giới, đến cùng động phủ sẽ rơi vào tay ai, thì khó mà nói.

Trước giờ trận đấu, Giang Trần lại một lần nữa xuất hiện ở Đan Trì biệt viện.

- Bái kiến Đan Trì cung chủ.

- Ha ha, tiểu tử ngươi không tệ a. Đến tông môn mới bao lâu? Ngay cả Bản Thảo Đường đường chủ cũng nói chuyện cho ngươi. Giang Trần, ngươi rất không tồi.

Đan Trì Thánh giả cười tủm tỉm nhìn Giang Trần, đột nhiên ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Ngươi tiến vào Nguyên cảnh tam trọng? Lúc này mới bao lâu a?

- Lúc trước may mắn được một viên tinh hạch Chu Lân Hỏa Tích, sau khi luyện hóa, miễn cưỡng đột phá mà thôi.

- Hảo tiểu tử, tốt một cái miễn cưỡng đột phá.

Đan Trì Thánh giả cười ha ha.

- Lúc này mới mấy tháng, ngươi liền từ Nguyên cảnh nhất trọng tấn thăng đến Nguyên cảnh tam trọng, cái này cũng gọi là miễn cưỡng đột phá?

Trong giọng nói của Đan Trì Thánh giả tràn đầy tán thưởng:

- Nhớ năm đó, tốc độ đột phá của ta, ở trong lịch sử của Đan Càn Cung, đã là phi thường hiếm thấy. Hôm nay xem ra, ghi chép đột phá của ta, chỉ sợ sẽ bị ngươi đổi mới.

Bình Luận (0)
Comment