Sát Thần Chí Tôn

Chương 816

Nói gần nói xa, Lệnh Hồ Nhàn này đối với Giang Trần xuất thân, vẫn còn có chút xem thường.

Giang Trần cười ha ha:

- Ha ha, Lệnh Hồ trưởng lão, ta đến từ Bảo Thụ Tông là đúng, nhưng ai nói cho ngươi biết, ta không xứng với Chí Tôn khu? Ta kính ngươi là trưởng lão Bản Thảo Đường, cho ngươi ba phần mặt mũi. Nhưng nếu ngươi không đi, ta chỉ phải bẩm báo Đan Trì cung chủ.

Nghe được Đan Trì, sắc mặt của Lệnh Hồ Nhàn đại biến, bỗng nhiên đứng lên:

- Hảo hảo hảo, Giang Trần, ngươi tốt, ngươi có năng lực, lão phu tung hoành Đan Càn Cung nhiều năm như vậy, ngươi vẫn là hậu bối thứ nhất dám xem nhẹ lời ta như vậy.

- Bảo Thụ Tông đúng không? Liên minh 16 nước đúng không? Giang Trần, lão phu nhớ kỹ.

Giang Trần nhíu mày, ý tứ của Lệnh Hồ Nhàn này, là muốn trả đũa liên minh 16 nước, đả kích Bảo Thụ Tông?

Dùng hiểu biết của Giang Trần đối với Lệnh Hồ Nhàn, lão nhân này nhìn như diện mục hiền lành, kỳ thật trong nội tâm một bụng ý nghĩ xấu, ít nhất là người vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn.

Hơn nữa, lão nhân này rõ ràng cho thấy lòng dạ hẹp hòi, Giang Trần cự tuyệt hắn hai lần, quan hệ lẫn nhau thế tất như nước lửa.

Nhất là lần này, Giang Trần cự tuyệt Lệnh Hồ Nhàn, ở Lệnh Hồ Nhàn xem ra, là trực tiếp cướp đoạt cơ hội của cháu trai hắn.

Một khi Giang Trần đoạt được động phủ, mà Lệnh Hồ Phong thất bại. Như vậy Lệnh Hồ Nhàn này nhất định sẽ mượn cơ hội trả thù.


Tại Đan Càn Cung, có lẽ Lệnh Hồ Nhàn hắn không dám ra tay với Giang Trần, nhưng trong tối ngầm phái người đi quấy rối Bảo Thụ Tông, thậm chí gây bất lợi với Bảo Thụ Tông, là có thể làm được.

- Lệnh Hồ Nhàn, hai tổ tôn ngươi, liên tiếp khiêu khích ta. Một khi khiêu chiến đến điểm mấu chốt của ta, ta sẽ cho các ngươi biết cái gì gọi là hối hận.

Giang Trần nhìn bóng lưng Lệnh Hồ Nhàn ly khai, trong mắt lộ ra một đạo sát cơ.

Nếu như Lệnh Hồ Nhàn và Lệnh Hồ Phong, cùng Giang Trần hắn đấu pháp, Giang Trần tuyệt đối sẽ không sợ. Sợ là sợ loại tiểu nhân hèn hạ này, chuyên môn ra tay với người không liên quan khác.

Ví dụ như Bảo Thụ Tông, mặc dù Giang Trần đối với Bảo Thụ Tông chưa nói tới tình cảm thâm hậu, nhưng nếu như bởi vì chuyện của hắn, lại để cho Bảo Thụ Tông tao ngộ đả kích, Giang Trần hiển nhiên là không muốn chứng kiến.

Lệnh Hồ Nhàn đã thả ra uy hiếp, như vậy Giang Trần tuyệt đối phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện. Tuyệt không có thể đợi sau khi Lệnh Hồ Nhàn ra tay, còn muốn bổ cứu sẽ trễ.

Giang Trần phản hồi động phủ, Mộc Cao Kỳ thấy biểu lộ của Giang Trần ngưng trọng, vội hỏi nguyên do.

Giang Trần cũng không giấu diếm, đem sự tình nói một lần.

Mộc Cao Kỳ cũng mắng to:

- Lệnh Hồ nhất tộc gần đây hung hăng càn quấy, Lệnh Hồ Nhàn này càng là thế hệ cáo già, ở trong tông môn, rất nhiều người đều biết lão gia hỏa này rất khó dây, tựa như một đống gai, ai dính phải liền không may. Trần ca, ngươi phải đề phòng lão gia hỏa này.

Giang Trần gật gật đầu:

- Lão nhân này lòng dạ hẹp hòi, không thể không đề phòng. Hắn đại khái cho rằng đoán chừng ta. Ta sẽ không cho hắn cơ hội xuất thủ.

Mộc Cao Kỳ thấy Giang Trần bình tĩnh tự tin như thế, trong nội tâm cũng yên tâm không ít.

- Tốt rồi, Cao Kỳ, những chuyện này không cần để ý tới, chúng ta nói tiếp sự tình đan dược.

Một đêm này, Giang Trần dốc lòng dạy bảo, chỉ điểm cho Mộc Cao Kỳ rất nhiều. Một đêm nói chuyện với nhau, Mộc Cao Kỳ có thể nói là đẩy mây mù gặp thanh thiên, tiến nhập một cảnh giới hoàn toàn mới.

- Trần ca, nghe ngươi nói một buổi, thắng đọc sách mười năm. Ngươi thật sự là quý nhân của ta. Ngày khác nếu Mộc Cao Kỳ ta có thành tựu, Trần ca ngươi là đèn sáng chỉ đường của ta.

Mộc Cao Kỳ cảm kích không thôi.

- Ta và ngươi quen biết một hồi, nếu không phải ngươi có tâm nhân hậu, ta cũng sẽ không chỉ điểm ngươi. Cao Kỳ, ngày mai quyết chiến, ngươi cầm xuống động phủ Chí Tôn, so với ngôn ngữ cảm tạ gì thì càng có sức thuyết phục.

Mộc Cao Kỳ gật đầu:


- Trần ca, vốn ta chỉ có năm sáu thành nắm chắc. Hiện tại, ta cảm giác có chín thành nắm chắc. Ta nhất định phải ở sau ngươi, cướp lấy một động phủ Chí Tôn, để cho những gia hỏa mắt chó xem người thấp kia biết, Mộc Cao Kỳ ta, không phải người nhu nhược trong mắt của bọn họ.

Tính cách trước kia của Mộc Cao Kỳ, đích thật là có chút nhu nhược. Hắn làm người làm việc, tình nguyện mình chịu thiệt, giúp mọi người làm điều tốt, muốn làm người hiền lành, nịnh nọt tất cả mọi người.

Thế nhưng mà, cuối cùng nhất, hắn lại không có nịnh nọt đến ai. Tại Đan Hà Cốc, cũng không có mấy người, chính thức cùng hắn thành thật với nhau.

Không phải vì hắn không đủ hữu hảo, cũng không phải vì hắn không đủ chân thành, mà là thiên phú cùng tu vi võ đạo của hắn thật sự không đủ xem.

Hơn nữa, ở phương diện đan đạo, tuy thiên phú của Mộc Cao Kỳ rất tốt, nhưng ở trong trẻ tuổi, cũng không phải loại tuyệt đỉnh thiên tài.

Sau nửa đêm, hai người nghỉ ngơi dưỡng sức, ngồi xuống minh tưởng.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, tinh thần hai người vô cùng phấn chấn, đi tới Thần Ly Cung.

Vừa tới Thần Ly Cung, liền chứng kiến lão nhân Lệnh Hồ Nhàn kia, ánh mắt giống như cười mà không phải cười, khẽ quét qua Giang Trần, đột nhiên trong mắt phóng tới một đạo cảnh cáo.

Hiển nhiên là hạ tối hậu thư cho Giang Trần.

Giang Trần coi như không thấy, trong nội tâm cười lạnh:

- Lệnh Hồ lão nhi, nếu như ngươi muốn tìm chết, ta không ngại tiễn đưa tổ tôn các ngươi một đoạn đường.

Gặp Giang Trần cười lạnh, vậy mà không để ý tới hắn. Lệnh Hồ Nhàn cũng giận dữ, truyền âm nói:

- Giang Trần, lão phu cho ngươi một cơ hội cuối cùng, hiện tại ngươi tìm lý do rời khỏi. Sự tình trước kia, xóa bỏ. Ta hứa hẹn những điều kiện kia, chắc chắn làm theo. Nếu không, ngươi nhất định sẽ hối hận.


Bước chân Giang Trần đột nhiên dừng lại, vẻ mặt mỉa mai, nhìn qua Lệnh Hồ Nhàn, cố ý lớn tiếng nói:

- Lệnh Hồ trưởng lão, ngươi để cho ta hối hận như thế nào, ta ngược lại muốn hiểu rõ a.

Lệnh Hồ Nhàn hiển nhiên cũng không nghĩ tới, Giang Trần sẽ đột nhiên lộ ra.

Lúc trước hắn chỉ dùng truyền âm cảnh cáo Giang Trần, cho nên tự nhiên là chết không nhận, làm ra vẻ mặt không hiểu thấu:. Truyện Mỹ Thực

- Giang Trần, ngươi nói chuyện với lão phu sao?

Giả ngu.

Khóe miệng Giang Trần tràn ra một tia cười lạnh:

- Lệnh Hồ trưởng lão, ngươi sống một bó niên kỷ, ở trước mặt người trẻ tuổi giả ngu có ý tứ sao? Tối hôm qua ngươi dám đến động phủ của ta uy hiếp, hiện tại lại dám công nhiên truyền âm uy hiếp ta. Sao hiện tại, ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có?

Giang Trần cố ý nói lớn, lập tức đưa tới các ánh mắt hiếu kỳ. Mấy trưởng lão phụ trách đều nhao nhao đi tới, hỏi thăm chuyện gì xảy ra.

Vẻ mặt Lệnh Hồ Nhàn chính khí nghiêm nghị:

- Giang Trần, có lẽ ngày hôm qua, cháu của ta Lệnh Hồ Phong cùng ngươi có chút xung đột? Ngươi cũng không cần vu hãm lão phu như vậy a? Lão phu làm người, từ trên xuống dưới Đan Càn Cung, người nào không biết. Ngươi một đệ tử mới nhập môn, lão phu cần uy hiếp ngươi? Uy hiếp ngươi cái gì?

Bình Luận (0)
Comment