Sát Thần Chí Tôn

Chương 865

Giang Trần thấy tràng diện xấu hổ, ho nhẹ một tiếng:

- Nhị vị ngồi tạm, ta đi làm chút ít điểm tâm đến.

Giang Trần là người thông minh, biết rõ thời điểm này mình không tránh né thoáng một phát, chỉ sợ Lăng Bích Nhi sẽ xuống đài không được.

Nhìn thấy Giang Trần đi, Lăng Bích Nhi mới đỡ cái ghế, không có để cho mình ngã sấp xuống, nhẹ vỗ về bộ ngực.

- Huệ nhi, ngươi muốn tỷ tỷ tức chết sao?

Lăng Huệ Nhi lại không cho là đúng:

- Tỷ tỷ, Giang sư huynh này, quá ghê tởm. Tỷ tỷ ngươi là đại mỹ nhân số một số hai của Vạn Tượng Cương Vực đến nhà, là phúc phận hắn đã tu luyện mấy đời, vậy mà hắn không nể tình, hừ, loại nam nhân này, đáng đời cả đời cô độc.

Lăng Bích Nhi một hồi im lặng, mình rõ ràng là đến cửa trao đổi tâm đắc đan đạo, bị Lăng Huệ Nhi nói như vậy, giống như là mình đi câu dẫn nam nhân a.

Cái này để cho Lăng Bích Nhi cao ngạo làm sao chịu được.

- Lăng Huệ Nhi, ngươi còn nói nữa, trở về ta cấm đoán ngươi ba năm.

Đây là đòn sát thủ cao nhất của Lăng Bích Nhi rồi. Quả nhiên, Lăng Huệ Nhi nghe vậy liền sợ hãi, một tay che miệng, vẻ mặt hoảng sợ:

- Tỷ tỷ, ta không nói nữa. Huệ nhi cho rằng, ngươi đối với Giang sư huynh có ý tứ, lúc này mới cố ý muốn tác hợp các ngươi a. Trai tài gái sắc, có cái gì không tốt chứ?


Chứng kiến ánh mắt đủ sát nhân của Lăng Bích Nhi, Lăng Huệ Nhi liên tục khoát tay, sắc mặt xám ngoét:

- Ta không nói, thật sự không nói nữa.

Lăng Bích Nhi che ngực, khuôn mặt dịu dàng tuyệt mỹ hơi có chút tái nhợt, mắt lã chã chực khóc:

- Huệ nhi, mẫu thân mất sớm, trước kia cha vì nuôi dưỡng tỷ muội chúng ta, xâm nhập kỳ hiểm chi địa của các vực, mới trúng phải kỳ độc. Khi đó ngươi mới năm tuổi, ta mới bảy tuổi. Cha bệnh nặng nằm liệt giường, lôi kéo tay của ta, dặn dò ta phải chiếu cố ngươi. Về sau chúng ta tiến vào Đan Càn Cung, ngay cả Bản Thảo Đường trưởng lão, đối với kỳ độc của phụ thân cũng thúc thủ vô sách. Gánh nặng trên người của ngươi ta, ngươi có biết không? Ta thấy Giang sư đệ, là kỳ tài đan đạo, muốn từ hắn đạt được một ít linh cảm. Ngươi lại nói bậy bạ, nói hưu nói vượn. Ngươi tưởng tỷ tỷ không biết cách nghĩ của Thẩm sư huynh sao? Ngươi nghĩ tỷ tỷ còn có nhã hứng nam nữ hoan ái sao? Kỳ độc trên người cha một ngày không khu trừ, Lăng Bích Nhi ta một ngày không lấy chồng. Ai có thể giải được độc trên người phụ thân, Lăng Bích Nhi ta làm nha hoàn cho hắn sai sử cả đời, lại có cái gì? Huệ nhi, ngươi nói hưu nói vượn như vậy, danh dự của tỷ tỷ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng sẽ để cho Giang sư đệ xem thường chúng ta? Để cho cha bị thống khổ dài hơn?

Lăng Huệ Nhi không phải không có tim không có phổi, bị tỷ tỷ nói như vậy, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống, ôm lấy Lăng Huệ Nhi khóc rống.

- Tỷ tỷ, ta sai rồi, ngươi đừng khóc được không. Là Huệ nhi sai, là Huệ nhi không tốt. Về sau ta sẽ nghe tỷ tỷ. Tỷ tỷ, ta cũng yêu cha a. Huệ nhi cũng như ngươi, ai có thể giải kỳ độc trên người cha, Huệ nhi hầu hạ hắn cả đời.

Hai tỷ muội này ôm đầu khóc thành một đoàn.

Ngược lại là Lăng Bích Nhi, phục hồi tinh thần lại trước, đột nhiên ý thức được đây là địa bàn của Giang Trần, khóc nỉ non như vậy, còn ra thể thống gì.

Cố gắng khắc chế nội tâm bi thương, lau mất hai vệt nước mắt, lại xoa cho muội muội:

- Huệ nhi, ngươi đừng khóc nữa. Mặc kệ như thế nào, lần này tỷ tỷ đi Huyễn Ba Sơn, nhất định phải tìm được Linh Dược cởi bỏ kỳ độc trên người cha.

Trong lúc nhất thời, hai tỷ muội đều có chút ngượng ngùng, cái này dù sao cũng là địa bàn của Giang Trần a. Tuy Giang Trần không ở chỗ này, nhưng mà khóc thành như vậy, cũng cảm thấy có chút khó xử.

Cũng may, Giang Trần đi, cách một hồi mới quay về. Lúc này, hai tỷ muội đã điều chỉnh xong cảm xúc.

- Giang sư đệ, thật có lỗi, để ngươi chê cười.

Thanh âm của Lăng Bích Nhi có chút sa sút.

Mà Lăng Huệ Nhi, thì trốn ở sau lưng Lăng Huệ Nhi, con mắt nhanh như chớp nhìn Giang Trần.

- Huệ Nhi sư muội ngây thơ rực rỡ, làm người khác ưa thích, sao Giang mỗ lại chê cười?

Lăng Bích Nhi liếc nhìn Giang Trần, u thán một tiếng:

- Giang sư đệ đã muốn bế quan luyện võ, tỷ muội chúng ta cáo từ trước.

Nhưng Lăng Huệ Nhi lại bỗng nhiên vọt ra, đi đến trước mặt Giang Trần:

- Giang sư huynh, hiện tại tất cả mọi người nói ngươi là thiên phú đan đạo cao nhất trong trẻ tuổi. Có dám để cho ta khảo thi ngươi hay không?


Giang Trần cười ha ha:

- Huệ nhi sư muội muốn khảo thi ta cái gì?

- Ngươi có biết trong thiên hạ kỳ độc, có một loại kỳ độc vô song, tên là Mê Thần Chướng độc hay không?

Giang Trần sững sờ, Lăng Huệ Nhi này đang êm đẹp, sao lại nhắc tới Mê Thần Chướng làm chi? Ánh mắt thoáng nhìn Lăng Bích Nhi, thấy nàng khi nghe nói vấn đề này, cũng đồng dạng chú ý. Chỉ là, nàng không có ý tứ mở miệng mà thôi.

Suy nghĩ một phen:

- Năm đó từng nghe một vị dị nhân nói qua thiên hạ kỳ độc, Mê Thần Chướng này, ở trong Chư Thiên kỳ độc, bài danh khó nhập top 100. Cũng không tính là kỳ độc đặc biệt lợi hại. Nói nó kỳ độc vô song, tựa hồ có chút nói quá?

Lời vừa nói ra, thân hình Lăng Bích Nhi lại lắc lư thoáng một phát, thiếu chút nữa đứng không vững.

Nhưng Lăng Huệ Nhi lại biểu lộ khoa trương:

- Top 100 cũng không vào được? Giang sư huynh, không phải ngươi nói bừa chứ? Ta nghe nói, Mê Thần Chướng này, thiên hạ không người có thể giải a.

Muốn nói Mê Thần Chướng, ở vị diện Chư Thiên, hoàn toàn chính xác rất khó đứng vào trước 100 tên. Nhưng ở Thần Uyên Đại Lục, có lẽ thật đúng là một kỳ độc khó trị.

Lập tức cười cười, gật gật đầu:

- Ta cũng chỉ là nghe vị dị nhân kia thuận miệng nói, chưa hẳn là thực.

Hắn tự nhiên không có khả năng cùng một tiểu nha đầu tranh luận.

Quả nhiên, hắn nói ra lời này, Lăng Bích Nhi nguyên bản có chút động dung, thoáng cái lại ảm đạm đi.


Lăng Huệ Nhi càng tức giận tới mức giơ chân.

- Sự tình tin đồn, ngươi cũng lấy ra khoe khoang, thiệt là…

Giang Trần mặc cho Lăng Huệ Nhi nhả rãnh, chỉ cười cười. Cùng tiểu cô nương đấu võ mồm, lại là sự tình cố sức nhưng không nịnh nọt, Giang Trần tuyệt đối khinh thường làm.

Nhưng Lăng Bích Nhi lại mắt sắc, thấy Giang Trần như vậy, suy đoán Giang Trần khẳng định có cách giải. Nhất niệm đến đây, trong nội tâm Lăng Bích Nhi hơi động một chút.

Thoát miệng hỏi:

- Giang sư đệ, vị dị nhân ngươi nhận thức kia, có từng đề cập qua, Mê Thần Chướng này có biện pháp phá giải không?

Lăng Bích Nhi sợ Giang Trần cho rằng thái độ của nàng không chân thành, nên dùng lễ tiết thỉnh giáo hỏi Giang Trần:

- Giang sư đệ, Bích nhi thành tâm thỉnh giáo, nếu như được chỉ điểm, cảm ơn vô cùng.

Lăng Bích Nhi bất đồng Lăng Huệ Nhi.

Nếu như là Lăng Huệ Nhi hỏi, Giang Trần tất cho rằng nàng là nói đùa, sẽ không để ý.

Nhưng Lăng Bích Nhi hiển nhiên là loại không dễ dàng nhờ người khác.

Tuy Giang Trần không muốn làm náo động, nhưng Lăng Bích Nhi thành tâm đến nhà, lại chân thành thỉnh giáo như vậy, hắn cũng không có ý tứ lại giả bộ hồ đồ.

Bình Luận (0)
Comment