Sát Thần Chí Tôn

Chương 877

Vệ Khánh hừ lạnh một tiếng:

- Thẩm Thanh Hồng, ngươi tự mình đa tình a, cho rằng mình là anh hùng cứu mỹ nhân sao? Người ta căn bản không ngía tới ngươi.

Trên mặt Thẩm Thanh Hồng không ánh sáng, nhìn bóng lưng của Lăng Bích Nhi, trong lúc nhất thời, nội tâm không phải tư vị, ngược lại có chút hâm mộ Giang Trần cùng Mộc Cao Kỳ rồi.

Lăng sư muội tình nguyện theo chân bọn họ cùng một chỗ, cũng không muốn cùng mình đi?

Không thể không nói, mặc kệ Lăng Bích Nhi đi đến chỗ nào, đều là tiêu điểm cho trẻ tuổi chú mục. Ở Đan Càn Cung, là tình nhân trong mộng của các đệ tử Đan Hà Cốc.

Mà ở toàn bộ Vạn Tượng Cương Vực, hiển nhiên cũng là tiêu điểm.

- Lăng sư muội, mấy năm không thấy, phong thái càng hơn năm đó a.

- Lăng Sư muội, ngu huynh Tam Tinh Tông Chúc Phi Dương, có thể may mắn mời Lăng Sư muội uống một ly trà không?

- Lăng Sư muội...

Trên đường đi, các loại lôi kéo tình cảm không ngừng xuất hiện. Lăng Bích Nhi là loại người không thích sinh chuyện, nếu như đặt ở bình thường, nàng sẽ lạnh lùng tương đối.

Nhưng mà hôm nay, Lăng Bích Nhi cùng Giang Trần đi chung một chỗ, lại đối với loại đến gần kia, so với ngày xưa càng thêm chán ghét, chỉ hy vọng đan đấu nhanh bắt đầu.

Giang Trần tựa hồ cũng nhìn ra được Lăng Bích Nhi phiền não, đưa ra đề nghị:

- Bích Nhi sư tỷ, ở đây quá nhàm chán, không bằng chúng ta đi dạo bốn phía a?

Mộc Cao Kỳ vội vàng phụ họa:

- Đúng đúng, đi dạo bốn phía. Trần ca, ngươi cùng Lăng Sư tỷ đi đi. Ta đi chỗ sư tôn.


Giang Trần khẽ cười một tiếng:

- Tiểu tử ngươi tìm ngươi sư tôn làm chi? Cùng đi đi.

Lăng Bích Nhi gật đầu, mặc dù nội tâm của nàng rất có hảo cảm với Giang Trần, nhưng hiện tại muốn nàng cùng Giang Trần một mình ở chung, vẫn là hơi có chút chân tay luống cuống.

Thấy Mộc Cao Kỳ ngôn ngữ tầm đó, rất có ý mập mờ, phảng phất muốn thành toàn hai người bọn họ, càng làm cho Lăng Bích Nhi hốt hoảng, ẩn ẩn có chút chờ mong, lại có chút khẩn trương lo lắng.

Cũng may Giang Trần kéo Mộc Cao Kỳ lên, mới khiến cho Lăng Bích Nhi giảm khẩn trương xuống.

Ba người đang muốn đi ra ngoài, Vệ Khánh kia lại quấn quít chặt lấy, cười đùa tí tửng nói:

- Lăng Sư muội, sáu đại tông môn cách nhiều tụ thiếu, khó được có cơ hội này, sư muội làm gì không hiểu phong tình như thế? Thời gian tốt, không cùng thiên tài đỉnh cấp của Vạn Tượng Cương Vực trao đổi luận bàn, tăng tiến cảm tình. Lại cùng hai tiểu sư đệ không nên thân pha trộn chung một chỗ, không biết là đáng tiếc sao?

Giang Trần nghe vậy, tâm tình vốn là tốt, lập tức khó chịu rồi.

Vốn, những thứ này đến gần Lăng Bích Nhi, với tư cách đồng môn, hắn cũng không nên nói cái gì.

Nhưng mà, gia hỏa Tiêu Dao Tông này, đến gần thì đến gần a, lại châm chọc hắn và Mộc Cao Kỳ vào.

Cái gì gọi là tiểu sư đệ không nên thân?

Giang Trần ngừng bước, cười lạnh một tiếng:

- Đỉnh cấp thiên tài? Ngươi nói là chính ngươi sao?

Vệ Khánh gần đây cao cao tại thượng, loại ngôn luận dưới mắt không còn ai này, hắn sống hai ba mươi năm, cũng không biết nói qua bao nhiêu lần.

Từ trước đến nay, những người bị hắn khinh bỉ kia, đều không có ai dám can đảm không phục.

Vừa rồi, hắn hoàn toàn chính xác chỉ coi Giang Trần cùng Mộc Cao Kỳ thành hai tiểu nhân vật, hoàn toàn không có để ở trong lòng. Một lòng chỉ nhào vào trên người Lăng Bích Nhi.

Nghe Giang Trần hỏi, Vệ Khánh ngược lại sững sờ, sắc mặt lập tức trầm xuống:

- Như thế nào? Ngươi có ý kiến?

Giang Trần biểu lộ đạm mạc:

- Có thì sao?

Vệ Khánh cười lạnh:

- Trước kia Thẩm Thanh Hồng anh hùng cứu mỹ nhân, ta còn có thể coi hắn trở thành một đối thủ. Ngươi... Ngươi tính toán cái gì?

Hiển nhiên, Giang Trần chỉ là Địa Nguyên cảnh, ở trong mắt Vệ Khánh, cái kia chính là cặn bã. Có lẽ chỉ là một thiên tài đan đạo của Đan Càn Cung.

Thế nhưng mà, dù thiên tài đan đạo mạnh ra sao, Vệ Khánh nơi nào sẽ để vào mắt?

- Sư đệ, loại thế hệ nhàm chán này, không cần để ý tới. Chúng ta đi thôi.


Lăng Bích Nhi hiển nhiên không hy vọng bởi vì sự tình của mình, mà liên lụy Giang Trần.

Đi tới nói với Giang Trần.

Quan tâm sẽ bị loạn, nàng không nói thì thôi, vừa nói ra, loại ân cần kia, trong lúc vô tình liền chảy ra.

Ánh mắt của Vệ Khánh như tặc, lập tức quan sát đến chỗ vi diệu. Ánh mắt phát lạnh, trong nội tâm càng máy động, lạnh lùng đánh giá Giang Trần.

Trong nội tâm càng kinh ngạc, chẳng lẽ Lăng Bích Nhi này khẩu vị không giống người thường, ưa thích sư đệ đồng môn?

Vệ Khánh đánh giá Giang Trần, nhìn ngang nhìn dọc, chỉ cảm thấy tiểu tử này ngoại trừ vẻ ngoài xuất chúng một chút, thì hoàn toàn nhìn không ra chỗ đặc biệt gì a.

Giang Trần vốn cũng không có ý đấu mồm mép, bị Lăng Bích Nhi khích lệ, cũng gật gật đầu, bỏ qua Vệ Khánh, cùng Lăng Bích Nhi sóng vai mà đi.

Không phải Vệ Khánh ngươi muốn theo đuổi Lăng Bích Nhi sao? Giang Trần liền cố ý cùng Lăng Bích Nhi tới gần một ít, bảo trì một loại khoảng cách không khinh bạc, nhưng lại lộ ra quan hệ không tầm thường.

Vệ Khánh thấy thế, quả nhiên là ghen ghét dữ dội.

Vệ Khánh sao nhìn không ra, tiểu nhân vật của Đan Càn Cung này, là cố ý cùng mình đối nghịch, mà Lăng Bích Nhi, vậy mà cũng phối hợp như thế

Vệ Khánh cảm thấy, giờ khắc này, mình tựa như một tên hề, bị người đùa bỡn.

- Tiểu tử, ngươi tự cầu nhiều phúc đi, không nên vào Huyễn Ba Sơn.

Vệ Khánh hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Thẩm Thanh Hồng bỗng nhiên bay tới trước mặt của hắn, cười nhạo nói:

- Như thế nào, đường đường Vệ công tử, bị giai nhân cự tuyệt, có phải cảm thấy mặt quét rác hay không?

Vệ Khánh nhìn thấy Thẩm Thanh Hồng, những địch ý kia lại tan thành mây khói, cười lạnh nói:

- Thẩm Thanh Hồng, ngươi đắc ý cái gì? Chẳng lẽ Lăng Bích Nhi đối tốt với ngươi?

Thẩm Thanh Hồng im lặng, trong lúc nhất thời, hai người lại có chút cảm giác đồng bệnh tương liên.


- Tiểu tử kia có địa vị gì?

Tuy Vệ Khánh xem thường Giang Trần, cảm thấy loại tiểu nhân vật này ngay cả danh tự cũng không xứng hắn hỏi.

Nhưng lòng đố kị, lại tựa như độc xà gặm cắn lấy trái tim của hắn, để cho hắn khó chịu nói không nên lời.

- Hắc hắc, sự tình Đan Càn Cung ta cùng Bảo Thụ Tông kết minh, ngươi sẽ không chưa từng nghe qua chứ?

Vệ Khánh sững sờ, lập tức nhớ ra cái gì:

- Hắn chính là đệ tử của Bảo Thụ Tông? Gọi là cái gì nhỉ?

- Ha ha, Vệ công tử còn là tự mình nghe ngóng đi. Nói như thế nào cũng là đồng môn, Thẩm Thanh Hồng ta há lại là thế hệ bán đứng đồng môn?

Thẩm Thanh Hồng thấy Vệ Khánh cùng Giang Trần đấu, trong nội tâm mừng thầm, lại giả vờ làm một bộ thanh cao, tiêu sái bỏ đi.

Vệ Khánh cười lạnh, khóe miệng nhếch lên, mắng:

- Giả mù sa mưa, người Đan Càn Cung, cả đám dối trá như vậy sao?

Đi ra đại điện, đến một hậu viện.

- Sư đệ, Vệ Khánh kia âm hiểm xảo trá, không từ thủ đoạn. Ngươi đắc tội hắn, nhất định phải đề phòng, người này lòng dạ hẹp hòi, có cừu tất báo. Ta lo lắng...

Giang Trần khẽ gật đầu:

- Sư tỷ yên tâm, hắn không chọc ta còn tốt. Chọc tới ta, là vận khí hắn không tốt.

Bình Luận (0)
Comment