Sát Thần Chí Tôn

Chương 956

Oán hận dậm chân, biết không có thể trì hoãn nhiều, trì hoãn nữa, hai đầu Dực Long kia lại đuổi theo tới.

Uông Hàn cũng rất phiền muộn, hắn không biết hai đầu Dực Long kia đến cùng cùng hắn có bao nhiêu cừu hận, vì cái gì gắt gao muốn đuổi giết hắn.

Sau khi kế hoạch thất bại, Uông Hàn bất đắc dĩ, chỉ phải tiếp tục chạy như bay.

Hôm nay, hắn chỉ có thể ký thác hi vọng vào vòng trong Thượng Cổ Dược Viên, gặp được trưởng lão bổn môn.

Chỉ cần hội hợp cùng trưởng lão bổn môn, hai đầu Dực Long liền không đủ gây sợ.

Hai thanh âm thét dài, từ đằng xa cuồn cuộn lao đến.

Trong chốc lát, tựa như tiếng sấm cuồn cuộn vang vọng khắp núi đồi.

Toàn thân Uông Hàn phát lạnh, sao còn dám dừng lại, bóp nát một tấm Độn Không Phù, biến mất tại chỗ.

Tuy khoảng cách Độn Không Phù này di chuyển không tính quá xa, nhưng hư không bỏ chạy, ít nhất có thể tạm thời chặt đứt manh mối, làm cho đối phương không dễ dàng bắt được hắn.

Dù không cách nào triệt để đào thoát, nhưng ít ra có thể trì hoãn một chút thời gian.

Hiện tại, thời gian là tánh mạng.

Độn quang Độn Không Phù của Uông Hàn vừa biến mất, hai đầu Dực Long liền giết đến. Hiển nhiên, mấy ngày qua chúng đã quen Uông Hàn dùng Độn Không Phù.


Cho nên, hai đầu Dực Long này không có kinh hoảng, lẫn nhau liên lạc thoáng một phát, vậy mà chia ra hai phương vị bay đi, hiển nhiên là ý định giáp công Uông Hàn.

Chờ hai đầu Dực Long ly khai, Giang Trần mới từ lòng đất hiện thân, nhìn hai đầu Dực Long hóa thành hai chấm đen, biến mất ở trong hư không, khóe miệng Giang Trần hiện ra mỉm cười.

Uông Hàn này, coi như là tự làm tự chịu.

- Tiểu tử này cũng có chút thủ đoạn, bị hai đầu Dực Long đuổi giết lâu như vậy, lại vẫn có thể đào thoát. Xem ra thủ tịch thiên tài của Thánh Kiếm Cung, có không ít thứ tốt a.

Giang Trần biết rõ, so tốc độ, Uông Hàn là nhất định không bằng hai đầu Dực Long. Hắn có thể trốn lâu như vậy, đích thị là nhờ Độn Không Phù.

Nhìn điệu bộ này của Uông Hàn, Độn Không Phù quả thực là dùng như giấy lộn a.

Không thể không nói, Thánh Kiếm Cung tài đại khí thô, đầu tư không ít ở trên người Uông Hàn.

Giang Trần không dám lãnh đạm, tính toán thoáng một phát, cách vòng trong cũng không tính xa. Đoán chừng Uông Hàn là tính toán hội với với đồng môn.

Đoán chừng lần này hai đầu Dực Long kia muốn giết Uông Hàn, độ khó rất lớn.

Giang Trần lo lắng Mộc Cao Kỳ, nên cũng đuổi theo.

Hắn không sợ hai đầu Dực Long này, tuy thực lực của Dực Long rất mạnh, nhưng hiển nhiên không bằng Long Tiểu Huyền. Hơn nữa đối mặt Long Tiểu Huyền là Chân Long huyết mạch, hai đầu Dực Long kia cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần.

Huống chi, Giang Trần không cần triệu hoán Long Tiểu Huyền, chỉ dựa vào Chân Long huyết mà Long Tiểu Huyền đưa cho hắn, liền đủ hàng phục hai đầu Dực Long kia rồi.

Ước chừng sau nửa canh giờ, Giang Trần nghe phía trước có thanh âm đánh nhau kịch liệt.

Nhìn kỹ, lại chứng kiến một đám cường giả Thánh cấp, ở trên không trung xoay quanh, cùng hai đầu Dực Long đấu say sưa.

Trên nhân số, cường giả Thánh Cảnh của sáu đại tông môn hiển nhiên chiếm đa số.

Nhưng mà năng lực phi hành của hai đầu Dực Long, hiển nhiên viễn siêu những cường giả Thánh Cảnh kia, cho nên, tuy bị vây quanh, rơi vào hạ phong, nhưng mà hai đầu Dực Long lại không có nguy cơ tánh mạng gì.

Giang Trần đi nhanh, Mộc Cao Kỳ cùng Lăng Bích Nhi đã chờ hắn ở phía xa. Nhìn thấy Giang Trần, đều hưng phấn ngoắc ngoắc.

Ánh mắt Giang Trần quét qua, phát hiện đại đa số người đã tụ tập ở đây, khoảng chừng 50 người. Đan Càn Cung trừ hắn ra, bảy người khác cũng đã tụ tập đủ.

Sư Vọng Nhạc phó đường chủ vốn lưu ở ngoài Thượng Cổ Dược Viên, cũng đã theo nhóm thứ ba tiến vào, cùng Vân Niết trưởng lão hội hợp.

Giờ phút này, Vân Niết trưởng lão cùng ba trưởng lão khác phân thành bốn góc, bảo hộ mấy thiên tài tuổi trẻ vào khu vực hạch tâm, hiển nhiên đều là trận địa sẵn sàng đón quân địch, lo lắng hai đầu Dực Long kia bỗng nhiên lao xuống tập kích.


Nhìn thấy Giang Trần, Vân Niết trưởng lão vội hô:

- Giang Trần, nhanh tới đây.

Tuy Giang Trần không sợ hai đầu Dực Long kia, nhưng lúc này không thể lộ ra quá khác loại, tăng thêm tốc độ, tiến vào vòng phòng ngự.

Mộc Cao Kỳ oán hận nói:

- Uông Hàn dẫn hai con quái vật kia đến nơi đây, thật sự là bụng dạ khó lường.

Giang Trần cười cười, lại không giải thích.

Nghĩ thầm Uông Hàn là thông minh, nếu như hắn không đưa hai đầu quái vật này tới, Uông Hàn hắn sớm muộn gì cũng bị chúng cạo chết.

Sau khi Giang Trần tiến vào vòng phòng ngự, lại quan sát bốn phía thoáng một phát.

Phát hiện dưới sơn cốc này, là một hồ nước cự đại. Mà giờ phút này, mọi người đều ở bờ đông của hồ nước.

Hồ nước kia bị che một tầng sương mù nhàn nhạt, bốc lên đạo đạo Linh lực, lộ ra thần bí khó lường, cho người một loại cảm giác vô cùng mơ màng.

Hồ nước kia tựa như một mỹ nhân ngủ say, tràn đầy lực hấp dẫn thần kỳ, làm cho mọi người ở thời điểm xem cuộc chiến, cũng không cách nào khống chế hướng nó quăng đi ánh mắt hiếu kỳ.

Chỗ tầm mắt của Giang Trần có thể đạt tới, chứng kiến đều là một mảnh bích ba, mênh mông mịt mù, giữa hồ tựa hồ có một hòn đảo, Linh lực đầy đủ, tản ra đạo đạo Linh lực, ở trên không hòn đảo kia quanh quẩn không dứt.

Trên không hòn đảo kia, bởi vì Linh lực bốc hơi, hiện ra trận trận hào quang khí lành, cực kỳ thần thánh, như một phương phúc địa.

Giang Trần rất rõ ràng, đây là hạch tâm chính thức của Huyễn Ba Sơn, chỗ trọng yếu nhất của Thượng Cổ Dược Viên.


Nhìn trên không hòn đảo kia Linh lực tràn đầy, tuy cách xa như vậy, nhưng Linh lực phiêu đãng tới, cũng có một loại cảm giác để cho nhân tâm thoải mái.

Cái này có thể thấy được, Linh lực của nó sung túc ra sao.

- Xem ra, hòn đảo này sẽ trở thành tiêu điểm cho tranh đoạt cuối cùng.

Giang Trần âm thầm quan sát tình thế, phát hiện tuy các tông đều cùng hai đầu Dực Long quần nhau, nhưng trên thực tế, lại nhìn chằm chằm hòn đảo kia.

Giờ phút này, theo phòng ngự không ngừng buộc chặc, càng ngày càng nhiều cường giả Thánh Cảnh gia nhập chiến đoàn, bên Đan Càn Cung, ngoại trừ Vân Niết trưởng lão cùng Sư Vọng Nhạc phó đường chủ, hai gã trưởng lão khác cũng đã gia nhập vòng chiến.

Tuy hai đầu Dực Long kia thập phần cường hãn, nhưng đối mặt cường giả Thánh Cảnh càng ngày càng nhiều, cũng lộ ra có chút khó chống.

Đón lấy, một ít thiên tài trẻ tuổi so sánh xuất chúng của Vạn Tượng Cương Vực cũng kích động, muốn gia nhập vòng chiến.

Bên Thánh Kiếm Cung, Uông Hàn trải qua một phen điều chỉnh, lại khôi phục khí độ cực kỳ trang bức, thay đổi quần áo sạch sẽ, đi đến bên Đan Càn Cung.

Trong mắt lóng lánh lấy lửa giận, nhìn chằm chằm vào Giang Trần:

- Tiểu tử, đừng tưởng rằng việc này cứ như vậy là xong.

Giang Trần nhún vai, cười nhạt một tiếng, lại lơ đễnh.

Đừng nói Uông Hàn hắn, coi như là Thánh Kiếm Cung Uông Kiếm Vũ uy hiếp, Giang Trần cũng sẽ không nhìn.

Bình Luận (0)
Comment