Cuối cùng, ngày đầu tiên của Thất Kỳ Hội Võ đã bắt đầu . . .
Đệ tử của Cổ Thạch Kỳ mặt ai nấy đều căng thẳng trừ Vương Tử Thiên.
Căng thẳng . . .
Hồi hộp . . .
Lo lắng . . .
Thì được gì chứ . . . chẳng có ai đạt kỳ vọng vào hắn, ai cũng coi hắn như thứ bỏ đi . . .
Tại sao . . .
Mắt hắn hắc quang dày đặc cũng chẳng ai để ý tới. Sư phụ, sư nương ai cũng hỏi han, động viên các đệ tử . . . nhưng sao không ai nói với hắn một câu động viên, an ủi với một đệ tử lần đầu tham dự như hắn, cứ như hắn không hề tồn tại. Trong mắt họ, hắn là gì mà đến khi thi đấu, mọi người ai cũng được mọi người động viên, còn chẳng ai ngó đến hắn tới một lần. Tim hắn chìm xuống, trong lòng đau khổ, quay người lê bước về hướng nam nơi hắn sẽ đấu với Phương Chính.
Hắn đến võ đài thì quả nhiên như hắn dự đoán, chẳng có một sư huynh nào tới cổ vũ cho hắn. Hắn tiến tới chỗ một vị trưởng lão giám sát trận đấu để báo danh rồi nhảy lên võ đài. Đối thủ của hắn hình như chưa tới, những sư huynh đệ ở Lục Trúc Kỳ của Phương Chính đã đứng đầy dưới võ đài, nhiều người cười ha ha khi thấy hắn tới mà chẳng có ai cổ vũ.
Hắn ngửa mặt nhìn ánh bình minh đang ló dạng mà thấy thê lương tỉnh mịch, hai tay nắm chặt đến nổi móng tay cắm sâu vào da thịt. Những tia nắng sớm chiếu lên khuôn mặt tuấn tú nhưng đầy vẻ thống khổ, những tia nắng ấm áp nhưng con tim hắn lại lạnh như băng. Hắn ngẩn ngơ nhìn vầng thái dương tới nỗi, Phương Chính đã lên đài gọi mãi mà hắn cũng chẳng nghe. “ Vương sư đệ ! “ Phương Chính không kiên nhẫn được nữa, quát lớn tên hắn mới làm hắn như tỉnh dậy.
Vương Tử Thiên bừng tỉnh thấy đối thủ của mình đã lên đài từ khi nào,trong tay đang cầm một cây côn xanh rì, đang chăm chú nhìn hắn, mắt lộ vẻ khó hiểu. Hai người nhìn nhau hồi lâu, Phương Chính là người mở lời trước, nói :
Vương sư đệ tuổi còn trẻ mà đã được chọn tham gia Thất Kỳ Hội Võ, quả là hiếm có !
Vương Tử Thiên trong lòng lạnh lẽo, nghe mấy câu khách sáo đó lại như thêm dầu vào lửa. Trong đầu hắn bỗng vang lên một giọng nói sắc lạnh : “ Sao ngươi phải chịu đựng như vậy, hủy diệt tất cả đi, giết hết những kẻ cản đường ngươi, như vậy không còn ai dám khinh thường người nữa ! “. Hắn không đếm xỉa gì tới lễ giáo thông thường nữa, xong thủ vươn ra, lạnh lùng nói :
Không cần khách khí, ngươi sắp chết rồi, cứ tung hết sức đi !
Phương Chính và bọn đệ tử ở dưới nghe thấy câu đó thì hết sức tức giận, thiết nghĩ tên tiểu tử này đúng là ngạo mạn, nhưng nghe ngữ khí hắn sắc lạnh như hung thần ác sát ai cũng không khỏi lạnh người. Phương Chính nén giận, đưa cây gậy ra nói :
Đây là Lục Trúc Côn, được làm từ linh khí của Lục Thiết Trúc trăm năm, xin thỉnh giáo ! Nói xong lập tức nhảy lên, Lục Trúc Côn đã hướng đập xuống đầu Vương Tử Thiên, kình lực không phải là yếu.
Vương Tử Thiên chẳng thèm né tránh, song thủ xoay 1 vòng, chân khí lưu chuyển dựng ngay một vòng tròn chân khí bảo vệ màu đen bọc lấy cơ thể. Nghe “ cong “ một tiếng, Phương Chính nhảy vọt ra sau tới 5 bước, thân hình lắc lư, hai tay tê dại, chân đứng không vững lại phải lùi thêm 3 bước nữa mới đứng lại được, trong lòng cực kình kinh hãi. Nên biết vừa rồi y đã dùng tới 9 thành công lực nhưng không ngờ vòng hắc quang kia uy lực thật đáng sợ, đã chặn đứng Lục Trúc Côn của y, kình lực phản hồi làm khí huyết y xộn xạo khó chịu khôn tả.
Sao có thể ? Phương Chính kinh ngạc không thôi, thực lực của hắn đạt tới Nhị Tinh Võ Sư, còn tên kia rõ ràng chỉ là Nhất Tinh Võ Sư thôi mà, cho dù có đỡ được một chiêu của hắn thì cũng không có cách gì đem hắn dồn vào thế hạ phong như vậy
Thực ra cũng chẳng có gì khó hiểu, trong Cổ Thạch Kỳ ai cũng nghĩ Vương Tử Thiên chỉ mới bập bẹ ở tầng thứ hai của Thái Thanh Thập Bát m Kinh, kỳ thực hắn vốn đã sơ thành tầng thứ ba, Phương Chính thì chỉ mới luyện tới tầng thứ 2, chỉ so về nội công thuần âm căn bản của Thiên Sinh Môn thì Vương Tử Thiên đã vượt xa địch thủ của mình, hắn lại đang mang trong mình vô thượng chân pháp thuần dương là Đại Phạm Kinh Cương, thêm sức mạnh kỳ lạ của Hắc Thạch Đao luôn tác động đến hắn thêm chân khí lô hỏa thuần thanh của Bạc Long Yêu Thú và dòng máu Thái Dương Vương chưa thức tỉnh trong người, cộng lực của hai người lúc này không cần nói cũng biết chênh lệch tới mức nào rồi.
Vì thế tuy nói đạo hạnh chân chính của Phương Chính mạnh hơn Tử Thiên một tinh, nhưng sức chiến đấu thì lại quá chênh lệch.
Chỉ là lúc này, chẳng ai biết được sự thật đó, chỉ thấy Phương Chính quát lớn, Lục Trúc Côn mang thanh quang đại thịnh dốc toàn lực nhắm vào vòng hắc quang, uy thế thật không tầm thường. Vương Tử Thiên mắt đầy hắc quang, hừ lạnh một tiếng, tay phải đánh ra một chưởng, bên ngoài sắc bén là căn cơ của Thái Thanh Thập Bát Thần Công nhưng bên trong lại ngầm vận Đại Phạm Kinh Cương Công, hắc quang như hồng thủy trào lên, lao về phía thanh quang của Lục Trúc Côn, luồng kình phong làm người xem run cả người. Nghe “ ầm “ một tiếng, hắc quang nhanh chóng đánh bại hoàn toàn thanh quang, Phương Chính “ hự “ lên một tiếng đau đớn, thất khiếu ứa máu, rơi khỏi võ đài, bắn thẳng vào một cây đại thụ gần đó, miệng ẹo ra một ngụm máu lớn, bất tỉnh nhân sự.
Mọi người còn đang kinh hoàng thất sắc, Vương Tử Thiên đã tiến lên, tay trái vung ra, một đạo hắc quang bắn về phía Phương Chính đang bất tỉnh. Mọi người la hoảng lên, e rằng chưởng với kình lực kinh hồn đó sẽ lấy mạng Phương Chính ngay tại đương trường, nhưng không ai kịp lao đến cứu viện, một phần vì quá bất ngờ. Bỗng một thân ảnh lao đến trước mặt Phương Chính, chính là trưởng lão giám sát trận đấu bay đến cứu người, một đạo bạch quang lập tức chắn trước mặt lão, nghe “ bình “ một tiếng hắc quang đã bị chặn lại nhưng mặt vị trưởng lão cũng tái đi vài phần.
Vương Tử Thiên thấy lão già đứng ra bảo vệ Phương Chính thì càng tức giận, nghĩ thầm tại sao ai cũng chống lại mình, không ai thừa nhận hắn toan xuất chưởng đánh nữa thì trong lòng bỗng nhớ lại những ngày tháng ở cạnh thái sư thúc tổ của hắn Phong Bất Phàm. Lão và hắn tuy không phải là sư đồ chính thức nhưng, lão đối với hắn như một người cha, luôn ân cần chỉ dạy cho hắn, cùng hắn ăn cơm trò chuyện, có thể nói đó là những ngày tháng đẹp nhất của đời hắn. Trong lòng hắn nhận ra rằng : ít nhất vẫn có một người đang dõi theo, quan tâm đến hắn, bất giác lòng hắn ấm lên. Sắc mặt hắn dần dần hòa hoãn trở lại, hắc quang sát nhân trên song nhãn cũng dần biến mất, trả chỗ cho dáng vẻ lãnh đạm thường ngày.
Mọi người dưới đài tuy kinh hoàng, tức giận nhưng cũng phải thừa nhận rằng : công lực của thanh niên này cực kỳ cao nên mới dễ dàng đánh bại Phương Chính như thế, nhưng tại sao hắn đã thắng mà còn muốn xuất thủ có ý giết chết cả bại tướng của mình, thì không ai hiểu được. Lão già đằng hắng, nhìn Vương Tử Thiên bằng đôi mắt khác, trầm giọng nói :
Ngươi thắng rồi !
Ba chữ đó lọt vào tai Vương Tử Thiên, mặt hắn thoáng lộ vẻ vui mừng nhưng lập tức biến mất bởi cho dù hắn thắng cũng đâu có ai chúc mừng hắn, có chăng chỉ là Phong Bất Phàm vẫn đang ở trong thạch động không ai biết kia thôi. Nhưng như vậy thôi cũng đủ làm hắn vui sướng lắm rồi, hắn gật đầu đáp lễ rồi quay đầu đi về chỗ đệ tử Cổ Thạch Kỳ. Mọi người ngơ ngẩn xuất thần, thầm nghĩ lại trận đấu kinh hoàng vừa rồi, đặc biệt là lão già trưởng lão, sau khi thấy hắn đi mất lập tức gọi đồ đệ đưa Phương Chính về kỳ dưỡng thương. Ngờ đâu, khi mấy tên đồ đệ khác chạy đến thì, kẻ nào cũng giật mình kinh hãi tột độ khi nhìn vào Phương Chính, y bị thương rất nặng : xương trước ngực bị đánh gãy, ngũ tạng và kinh mạch tổn thương khá kiêm trọng, nguyên khí gần như cạn sạch, e rằng sẽ ảnh hưởng lớn đến việc tu hành sau này.
Còn vị trưởng lão thì mặt mày có chút hơi tái, nhìn lại đôi tay mình, thở dài lẩm bẩm : “ Làm sao mà nội công của tên tiểu tử đó mạnh đến thế chứ ? “.