Trước mặt y lúc này không ai khác chính là Tử Thiên, bất quá sau lưng hắn lúc này lại xuất hiện một đầu tới hơn 500 mét chi cự kim sắc thần long, thân hình giống như một toà thái sơn che phủ cả một vòng không gian trước mắt.
Kim sắc thần long một cặ long nhãn lạnh lẽo vô tình nhìn chòng chọc vào Dương Thu, sát khí trùng thiên nhất thời doạ cho thứ hai dựng cả tóc gáy.
Trong lúc nguy cấp, Vương Tử Thiên đúng là đã sử dụng Tru Thiên Kiếm linh hồn, Hắc Ám Thánh Long.
Hắc Ám Thánh Long vốn được tạo ra nhờ linh hồn của hắn và Tiểu Long dung hợp mà thành, lại được Tru Thiên Kiếm lực lượng bổ trợ đi vào, có thể nói chủ nhân thực lực mạnh mẽ bao nhiêu thì nó cũng cường đại lên bấy nhiêu, thậm chí là nhiều hơn thế.
Vốn Tử Thiên cũng chỉ là đang đánh cược, bởi vì lần cuối cùng hắn sử dụng Hắc Ám Thánh Long đã cách đây rất lâu, hơn nữa lúc đó nó là linh hồn của Hắc Thạch Đao, chứ không phải là Tru Thiên Kiếm.
Bất quá xem ra là hắn nghĩ nhiều, Hắc Ám Thánh Long không những không có vấn đề, hơn nữa thực lực còn đại tiến, ngoại hình có lẽ cùng vì Tru Thiên Kiếm mà xảy ra to lớn biến đổi. - Ông bạn già ! Lâu rồi không gặp !
Vương Tử Thiên cũng vì vẻ ngoài và lực lượng của Hắc Ám Thánh Long mà kinh ngạc, chợt cười nhạt một tiếng, giống như là gặp lại lão bằng hữu lâu năm, ánh mắt cũng lộ ra vài tia hiếm có được ấm áp.
Hắc Ám Thánh long quả thật đã khác xưa rất nhiều, long lân trên ngừoi vốn dĩ là hắc ám chi sắc tràn đầy dã tính, nay đã biến thành kim sắc mang theo nồng đậm khí tức thần thánh, cái sừng rồng trên đầu cũng càng thêm sắc nhọn cùng một cỗ uy thế của vương giả đặc biệt, cuối cùng là cặp long dực khổng lồ như muốn che phủ cả bầu trời, giống như một vị chúa tể trên thế gian.
Nếu nói lúc trước Hắc Ám Thánh Long giống như một đại ma đầu khát máu thì lúc này nó chính là hiện thân của một vị đế vương chiến thần !
- Từ nay gọi ngưoi là Quang Minh Thánh Long đi a !
Vương Tử Thiên lại cười một tiếng, thân ảnh cùng Quang Minh Thánh Long hơi di động, vừa vặn đem Du Tuyết chắn ở sau, nói :
- Sư tỷ ! Ngưoi đi giúp những ngừoi khác, hai kẻ này giao cho ta !
Du Tuyết Sang cảm nhận được một cỗ bá khí tự tin từ trong lời nói của hắn, ánh mắt kinh ngạc hơi đảo qua Quang Minh Thánh Long trên ngừoi, đáp :
- Tốt !
Rồi lập tức đi tới trợ giúp Ngũ Đại Chính Giáo đệ tử khác.
- Đây rốt cuộc là chuyện gì ?
Dương Thu vừa kịp ổn định thân thể, chứng kiến Vương Tử Thiên sau lưng Quang Minh Thánh Long, chỉ thấy trái tim của mình hầu như đều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng lại vẫn không hiểu nổi đầu cự thú trước mặt mình là thứ gì.
Cũng không trách hắn ngạc nhiên, tuy rằng nói mỗi pháp bảo đều có linh hồn, nhưng cũng còn tuỳ vào cấp bậc mà phân ra mạnh yếu, mà ở Ô Long đế quốc thì ngoại trừ Hoàng Cấp đỉnh phong pháp bảo, mọi người phần lớn đều đã từ bỏ sử dụng pháp bảo linh hồn.
Bởi vì pháp bảo linh hồn mặc dù không giống với loại quái thai như Quang Minh Thánh Long có liên hệ trực tiếp với Tử Thiên, nhưng cũng có nhất định liên kết, chỉ cần linh hồn pháp bảo chịu thương tích thì chủ nhân cũng sẽ hứng chịu cắn trả gấp bội, được không bù nổi mất.
Dù sao cũng không phải loại pháp bảo linh hồn nào cũng có được linh hồn thực thể hoàn thiện giống như Quang Minh Thánh Long, cơ hồ chỉ có thể ngưng tụ ra một đạo mờ ảo hư ảnh, vì thế rất dễ bị tổn thương.
Đó cũng là lý do Dương Thu căn bản nghĩ cũng không có nghĩ tới lên Tru Thiên Kiếm linh hồn !
Nhưng nếu không phải là linh hồn pháp bảo, vậy nó là cái gì ?
Đấu kỹ, bí pháp ? Quên đi, Dương Thu hắn còn chưa nghe qua có loại bí pháp nào có thể ngưng tụ ra cự thú thân thể thực chất như vậy, hơn nữa hắn cũng không có từ trên ngừoi Quang Minh Thánh Long cảm nhận tới lực lượng do đấu khí ngưng tụ mà thành.
Bất quá hắn phải thừa nhận một điều, cái này một đầu cự long lực lượng quả thực kinh khủng tới mức làm ngừoi ta tức lộn ruột, tuỳ tiện một kích liền có thể đem hắn đả thương nặng ! - Mặc kệ ngươi dùng tà thuật gì, hôm nay ngưoi đều phải chết !
Dương Thu trong lòng gào thét, song thủ lần nữa toàn lực đánh ra, dồn hết tất cả đấu khí một kích này phân thắng bại.
Vương Tử Thiên ánh mắt không biết từ lúc nào để mất đi vẻ ngưng trọng, cánh tay hơi duỗi ra, nhẹ giọng nói :
- Long Thủ Toái Thiên !
Quang Minh Thánh Long nổi giận gầm lên một tiếng chấn động, một cái khổng lồ long thủ mang theo uy áp không xâm phạm như lưu tinh đánh xuống, khí thế làm ngừoi ta hít thở không thông. - Không . . .
Chân chính đối mặt với Quang Minh Thánh Long, Dương Thu mới biết rằng ý nghĩ của mình ngây thơ tới mức nào, một chưởng này căn bản không phải hắn có thể đón đỡ, tuyệt vọng kêu lên thảm thiết.
Long thủ không chút lưu tình đánh xuyên qua Dương Thu thân thể, kình lực khủng khiếp đem nó đánh nổ tung thành một mảnh huyết vụ.
Chỉ một chưởng, liền đem một vị Lục Tinh Võ Quân đánh chết tới không thể chết lại !
Đám ngừoi phía dưới hung hăng hít vào một hơi lãnh khí, cảm thấy sống lưng của mình đổ ra mồ hôi lạnh như băng, ánh mắt tràn đầy kiêng kị nhìn chằm chằm đầu cự long trước mặt.
Vương Tử Thiên cũng giật mình không nhỏ, cảm thấy Quanh Minh Thánh Long lực lượng thực sự mạnh có chút không hợp thói thường, cơ hồ đã không kém gì Bát Tinh thậm chí Cửu Tinh Võ Quân ! - Phàm nhân ! Sau này không nên tuỳ tiện sử dụng Quang Minh Thánh Long rồi !
Hắn vẫn còn đang cao hứng, Tiểu Long thanh âm đã truyền tới, đem hắn từ trong mộng tỉnh lại.
- Vì cái gì ?
Vương Tử Thiên nhíu mày, không hiểu hỏi lại.
Dù sao Quang Minh Thánh Long trợ lực thực sự rất lớn, chỉ cần đem nó triệu hồi ra ngoài, cơi như gặp phải Võ Hoàng, hắn cũng có cơ hội đào tẩu !
- Ngươi cho rằng sức mạnh lớn liền không có bất cứ cái giá gì sao ? Ngươi tuy là chủ nhân của Quang Minh Thánh Long, nhưng thực lực lại kém xa nó vạn dặm, tuỳ tiện sử dụng nó chỉ khiến võ thể và linh hồn của ngươi chịu tải cực lớn ! Vài lần còn không sao, nhưng liên tục sử dụng sẽ dẫn đến hậu quả rất lớn, nói không chừng đến một ngày ngươi chết cũng không biết mình chết thế nào ! - Hơn nữa Quang Minh Thánh Long lực lượng thực sự quá đáng sợ, nhất định sẽ dẫn đến cường giả bị kinh động, nếu là bọn hắn đối với nó sinh ra hứng thú, vậy ngươi liền tựu thảm rồi !
Tiểu Long thanh âm hiếm có nghiêm nghị nói.
Vương Tử Thiên sửng sờ, vội vàng tại chỗ nội thị thân thể một lần, chỉ thấy các kinh mạch đều đang trở nên có chút bành trướng, linh hồn cũng nặng nề dị thường, giống như là đang gánh trên mình cả một toà thái sơn, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Tiểu Long nói một chút cũng không sai, Quang Minh Thánh Long thực lực tuy cường hãn, nhưng lại mang đến cho hắn võ thể cùng linh hồn áp lực quá lớn, nếu liên tục sử dụng, nhẹ thì biến thành phế nhân, nặng thì linh hồn phá toái, kinh mạch nổ tung mà chết. - Đây là cái giá của sức mạnh a !
Vương Tử Thiên thở dài một hơi, ánh mắt càng thêm kiên định.
Nếu đã như vậy, hắn cũng chỉ có thể tiếp tục nhanh chóng gia tăng thực lực đi lên, gần nhất chỉ cần ngưng tụ ra thân thể Hư Quang hoặc linh hồn lực đột phá tới Tam Phẩm cấp bậc, nhất định có thể gánh chịu Quang Minh Thánh Long lực lượng dễ dàng hơn một chút.
Khương Chí Kỳ một bên khuôn mặt đã sớm bị doạ tới trắng bệch, một chút chiến ý cũng không còn sót lại, vội vàng dốc hết toàn lực đào tẩu ra ngoài.
Nói đùa cái gì, Dương Thu thực lực như vậy còn bị Quang Minh Thánh Long đập phát chết luôn, hắn thì tính là cái đinh gì ?
Vương Tử Thiên ánh mắt hờ hững quét thứ hai một mắt, tay cầm Tru Thiên Kiếm phách trảm đi tới, miệng khẽ quát :
- Lưu Nhật !
Một quang hoa nở rộ trong hư quang, hoá thành sắc bén thần quang hướng Dương Thu giết đi tới.
- Cha, mau cứu ta !
Dương Thu sợ tới khóc thét, giống như sói lang rú lên thảm thiết, nào còn có cái vẻ đạo mạo như lúc đầu.
- Dừng tay !
Trong hư không truyền ra một đạo giận dữ thanh âm, khiến cả Không Minh Thành vì thế mà rung chuyển.
Một đạo chưởng ấn kinh khủng từ trên không đập xuống, khiến cho cả tràng đấu như muốn đông cứng lại.
Võ Vương ! Chỉ có Võ Vương cường giả mới có khả năng tạo ra uy thế như thế này !
- Khương Lai ! Ngưoi làm gì ?
Ngay tại một khắc đó, một đạo trầm thấp thanh âm từ phía khác hư không vang vọng, chỉ thấy một đạo kiếm khí hùng mạnh bay thẳng lên trời, đem chưởng ấn kia đánh bật ra phía sau. - Tề Công Tự ! Ngưoi dám nhúng tay vào chuyện của ta !
Chủ nhân một chưởng vừa rồi thanh âm đại nộ quát.
- Không ! Không muốn giết ta . . .
Khương Chí Kỳ thân hình bị Tru Thiên Kiếm không còn gì ngăn cản chém đứt ngang hông, máu thịt văng tung toé, trong miệng vẫn còn phun ra mấy câu khiếp đảm, rốt cuộc triệt để chết đi.
Tối qua có việc đột xuất không ra chap mới được, hôm nay sẽ bù lại cho mọi người vậy !