Sát Thần Ký

Chương 111 - 111 : Thê Diễm

- Tiêu sư đệ ! Ngươi làm cái gì ?

Dương Thiên đại nộ quát.

Hắn còn thật không ngờ tới, Tiêu Chính Văn vậy mà dám trái lời hắn !

Tiêu Chính Văn lúc này cũng là đầy một bụng lửa giận, hung hăng nói :

- Chưởng môn sư huynh ! Hắn là đồ đệ của ta, muốn tại trước mặt ta giết hắn ! Trừ phi ta chết, nếu không . . . tuyệt đối không có khả năng !

Tiêu Chính Văn tính khí cực kỳ cương liệt, coi như là Dương Thiên cũng không có khả năng hoàn toàn áp chế hắn, hơn nữa hắn coi trọng nhất là mặt mũi, đột nhiên có ngừoi nguyên nhân không rõ lại muốn giết đệ tử của hắn, đây quả thật là nằm mơ giữa ban ngày. - Ngưoi . . . !

Dương Thiên trong họng nghẹn lấy một cục tức to đùng, bởi vì tâm thần bất định suýt chút nữa liền bị Thanh Long Thánh Sứ đánh trúng một kích, chỉ có thể vội vàng ngưng thần đối phó. - Phí huynh, Đằng huynh, Sở gia chủ, các ngưoi giúp ta ngăn hắn lại một chút !

Âu Dương Minh sắc mặt khó coi, hướng Phí Thanh Tùng ba ngừoi truyền âm một chút, chỉ thấy thứ hai đều đồng loạt gật đầu, khoé miệng lập tức nhếch lên một vòng tươi cười dữ tợn. - Tiêu huynh ! Mấy chục năm không gặp, để cho ta tới lĩnh giáo ngươi một chút công phu a !

Đằng Nhạc thân ảnh hơi di động, lặng lẽ đứng chặn trước mặt Tiêu Chính Văn, ôm quyền nói.

- Chỉ bằng ngưoi ?

Tiêu Chính Văn lạnh lùng cười, đấu khí hùng hậu trong cơ thể lưu chuyển, cũng không thèm đối với thứ hai xuất kiếm, một quyền dũng mãnh đánh thẳng đi ra.

Đằng Nhạc sắc mặt ngưng trọng, không dám chút sơ ý, trong tay chống lên một đạo thiết bàn, đấu khí trong cơ thể điên cuồng rốt vào đó, ý muốn căn ngản một kích của thứ hai. - Ầm !

Đằng Nhạc trong tay thiết bàn trực tiếp phá toái, chỉ thấy hắn sắc mặt tái nhợt, không tự chủ được lui về phía sau mấy bước, hiển nhiên là rơi vào tuyệt đối hạ phong.

Điều này cũng không bất ngờ, tu vi của hắn chỉ có Tứ Tinh Võ Vương, còn Tiêu Chính Văn thế nhưng mà đã là Thất Tinh Võ Vương, chênh lệch ba cái tiểu cảnh giới, nếu không phải thứ hai hạ thủ lưu tình, chỉ sợ Đằng Nhạc đều muốn trọng thương. - Còn dám tiến lên, đừng trách ta nặng tay rồi !

Tiêu Chính Văn trừng mắt nhìn Đằng Nhạc, khí thế trên thân ép tới khiến thứ hai không thở nổi.

- Thêm hai người bọn ta vào đi !

Phí Thanh Tùng và Sở Thạch Cương hơi nhìn nhau, khẽ cắn răng tiến lên đứng bên cạnh Đằng Nhạc, cùng với Tiêu Chính Văn khí thế đối kháng.

- Các ngưoi . . . !

Tiêu Chính Văn sắc mặt hơi đổi, lúc này coi như hắn lại ngốc, cũng đoán ra được mấy người kia muốn làm cái gì !

Đây là để Đằng Nhạc ba người liên thủ cầm chân hắn, Tứ Đại Thánh Sứ cũng đã bị Dương Thiên gắt gao cuốn lại, chỉ còn lại Âu Dương Minh là không bị ai kiềm chế, hoàn toàn có thể ung dung chém giết Vương Tử Thiên.

Coi như vừa rồi Vương Tử Thiên có thể cùng Dương Thiết Tâm chống lại, nhưng tu vi cùng lắm cũng chỉ có Nhất Tinh Võ Vương, hơn nữa loại này Dương Thiết Tâm căn bản không thể so sánh với Âu Dương Minh, nếu động thủ căn bản là chết không thể nghi ngờ. - Muốn chết !

Tiêu Chính Văn nổi giận gầm lên một tiếng, ý muốn lao đến cứu viện, nhưng lại bị ba người Đằng Nhạc liều chết cản lại, căn bản không có cách thoát thân.

Tu vi ba người kia mặc dù kém xa hắn, nhưng liên thủ lại thì hắn nhất thời cũng chẳng làm gì được bọn họ, thậm chí nếu sơ xảy liền có khả năng thuyền lật trong mương. - Mầm tai hoạ ! Chết đi cho ta !

Âu Dương Minh sắc mặt dữ tợn, một chỉ điểm đi ra, khí thế hùng hồn như thái sơn áp đỉnh hướng Vương Tử Thiên đè xuống.

- Âu Dương Minh ! Dừng tay !

Tiêu Chính Văn rít gào một tiếng, đáng tiếc lúc này hắn muốn cứu viện cũng đã muộn.

Vương Tử Thiên ánh mắt băng hàn, mặc dù biết mình căn bản không thể là thứ hai đối thủ nhưng như cũ không có buông xuôi, chuẩn bị lần nữa để Tiểu Long tiếp quản thân thể, cho dù chết cũng muốn để cho tên Âu Dương Minh này trả một cái giá lớn.

Nhưng đúng vào lúc này, một đạo thân ảnh tuyệt mỹ thướt tha bay đến, nhẹ nhàng đứng chắn trước mặt Vương Tử Thiên, hàn khí trên người băng lạnh tới cực độ.

- Sư tỷ ! Mau tránh ra !

Vương Tử Thiên giật mình, trái tim ngay cả khi đối mặt với Võ Vương siêu cấp cường giả cũng chưa từng giao động nay lại không nhịn nhảy lên một cái đầy hãi sợ, vội vàng nắm lấy cánh tay của Du Tuyết Sang ý muốn lôi nàng ra phía sau.

Nhưng kỳ lạ thay, dựa vào thực lực của hắn lúc này vậy mà cũng không thể di chuyển được nàng một bước chân, chỉ thấy bàn tay của hắn giống như chạm vào một khối băng lạnh lẽo, trong lòng không khỏi run lên. - Âu Dương Minh ! Mau dừng tay !

Du Độc Cương đứng một bên cũng kinh hãi, mặc dù hắn rất mong Du Tuyết Sang không sống được an lành nhưng nếu để nàng chết tại trước mặt mình thì hắn khẳng định là thảm rồi, đợi đến khi quay về gia tộc nếu để cho mấy lão gia hoả kia biết được liền không lột da rút gân hắn mới là chuyện lạ.

Nhưng lúc này hắn muốn ra tay cũng không kịp rồi !

Du Tuyết Sang thần sắc lạnh nhạt, ánh mắt trong veo như mặt hồ tại trên khuôn mặt của Tử Thiên đảo qua một vòng, khẽ cừoi một tiếng có chút thoả mãn, dường như rất vì biểu hiện lo lắng của hắn mà hài lòng.

Hắn vì ta mà lo lắng ! Vậy trong lòng hắn . . . ta cũng không phải là hoàn toàn không có vị trí a ? Mà ở trong tay của nàng, không biết từ khi nào đã hiện ra một đạo ngọc phù trắng như tuyết, chỉ là đã sớm mất đi ánh sáng, chỉ còn lưu lại vài tia nhàn nhạt hàn khí . . . - Oanh !

Ngay khi miếng ngọc phù kia vỡ vụn, một cỗ lực lượng cường đại vô tận từ trên người Du Tuyết Sang bạo phát đi ra, mang theo tràn đầy băng hàn thánh khiết hơi thở, giống như một vị Cửu Thiên Thần Nữ không nhiễm bụi trần.

Khí thế trên người nàng lúc này, vậy mà đã không có kém hơn lúc trước Dương Thiết Tâm, thậm chí có thể cùng với Tứ Đại Thánh Sứ liều mạng.

- Vũ Khúc Băng Tinh ! Du Tuyết Sang băng lãnh hai mắt nhìn chằm chằm Âu Dương Minh, bàn tay ngọc khẽ nắm chặt, hàn khí kinh người lập tức đem thứ hai bao quanh lấy, hóa thành vô số gai băng xuyên thủng không khí hướng Âu Dương Minh bạo đâm mà đến.

Âu Dương Minh mí mắt cụp xuống, thu hồi lại một kích vừa rồi, đấu khí mênh mông cường đại trên người điên cuồng thúc dúc, hóa thánh một vòng bảo hộ năng lượng, đem chính mình bọc lại bên trong. - Ầm ! Ầm !

Gai băng tầng tần lớp lớp oanh kích lên trên vòng năng lượng, bất quá cũng không có thể đem nó phá vỡ, tối đa cũng chỉ là khiến vòng bảo hộ hung hăng rung động một chút mà thôi.

Vương Tử Thiên ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, mặc dù Du Tuyết Sang thực lực như cũ có chỗ thua kém Âu Dương Minh, nhưng đã có khả năng dây dưa với hắn một lúc, rõ ràng nàng đã sử dụng bí pháp nào đó để tạm thời tăng lên thực lực, hơn nữa là một loại nào đó cực kỳ cường đại bí pháp đi ? - Du Tuyết Sang ! Ngươi có biết ngươi đang làm gì không ? Lại dám sử dụng Vạn Ức Băng Thiên Ngọc của lão tổ tông để cứu một cái nam nhân ? Vì cái gì ?

Du Độc Cương đứng bên một bên cuồng nộ rống lên, trong mắt đều là tiếc hận lẫn sợ hãi.

Vương Tử Thiên từ trong mắt hắn suy ra được một ít thứ, tâm thần không khỏi run lên, cũng không còn quản cái gì hàn khí, lần nữa nắm lấy Du Tuyết Sang vai ngọc, sắc mặt hiếm có được không bình tĩnh hét lên : - Sư tỷ ! Ngươi rốt cuộc đã làm cái gì ?

Từ ánh mắt của Du Độc Cương hiện rõ vẻ tiếc hận, cứ giống như là đã đánh mất cả gia tộc tài vật, hơn nữa còn là đại giá bảo vật, nếu không còn không đến mức để Võ Vương như hắn nổi điên như vậy.

Du Tuyết Sang né tránh câu hỏi của hắn, mỹ mâu bao phủ một tầng hơi nước, nhưng vẫn im lặng không nói gì.

- Âm Dương Ấn !

Âu Dương Minh một bên tay áo khẽ động, bàng bạc lực lượng nhất thời ngưng tụ thành một đạo hắc bạc thủ ấn, mang theo áp lực kinh khủng gào thét mà xuống, mạnh mẽ hướng Du Tuyết Sang trấn áp đi qua. - Thiên Lý Băng Phong !

Du Tuyết Sang lông mày hơi nhíu lại, hàn khí trong không gian càng thêm cô đọng, hóa thành một động tường băng to lớn chắn trước mặt nàng, cùng với Âm Dương Ấn làm thành mãnh liệt va chạm. - Răng rắc !

Đạo kia hắc bạch thủ ấn bị hàn khí xung quanh ăn mòn, dùng một loại tốc độ mắt thường có thể thấy tan biến, nhưng tường băng so với càng thêm không chịu nổi, trực tiếp sụp đổ thành mảnh vụn.

Bất quá Âm Dương Ấn ngay tại trước khi tiêu tán liền đánh lên người Du Tuyết Sang một kích.

Chỉ thấy trên người nàng bạch y bị máu tươi tiêm nhiễm, giống như hóa thành một đóa huyết hoa xinh đẹp mà thê diễm, vô lực rơi xuống trong không gian . . .

Bình Luận (0)
Comment