Đối diện với Âu Dương Minh điên cuồng công kích, nhưng Vương Tử Thiên cơ hồ một chút gấp gáp cũng không có, trên ngừoi kim giáp càng lúc càng ngưng thực, khí tức cũng theo đó chậm rãi tăng lên.
Tiêu Chính Văn ở một bên lúc này sớm đã ngây ngốc, vừa rồi hắn dù sao cũng còn cảm nhận tu vi của Vương Tử Thiên đã xông phá Thất Tinh Võ Vương, nhưng lúc này ngay cả hắn cũng cảm nhận không tới được nữa.
Vương Tử Thiên hai tay hơi nắm lại, cả người toả ra một cỗ nóng bỏng khí tức, ánh mắt có chút lãnh đạm nói :
- Hoả !
Dựa theo một chữ từ trong miệng hắn phun ra, trong không gian nhất thời hiện lên cuồn cuộn sóng biển, bất quá cái tới không phải là nước mà là cực hạn nóng bỏng hoả diễm, cuồng bạo hướng cửu đại chi môn thiêu đốt mà đến.
Tương truyền Thái Dương Vương trong tay nắm giữ tất cả Thiên Địa Quy Tắc, hoả diễm chỉ là một trong hàng tỷ vạn số đó mà thôi !
Chỉ thấy đại môn kia dùng một loại tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy tan chảy, căn bản không chịu đựng được cái này kinh khủng hoả diễm thiêu đốt.
- Không có khả năng !
Âu Dương Minh hai mắt đều là huyết hồng, điên cuồng rống lên một tiếng.
Hắn làm sao có thể nghĩ tới, mấy phút trước còn là trái hồng mềm mình muốn giết thế nào cũng được mao đầu tiểu tử lại đột nhiên có thực lực cường đại đến mức đem chính mình gắt gao áp chế tại hạ phong. - Con sâu cái kiến ! Cho bản vương quỳ xuống !
Vương Tử Thiên đế hoàng chi khí trên người tràn ngập, không giận mà uy quát lớn một tiếng, vô tận vạn cân áp lực hướng Âu Dương Minh đè xuống.
Âu Dương Minh chỉ thấy trên người mình giống như có một trăm toà núi lớn đè xuống, thân thể của hắn không khỏi trầm xuống, nhưng dù gì hắn cũng là một cái Ngũ Tinh Võ Vương, lập tức vận kình kháng lại thứ hai khí thế, cuồng thanh gào thét : - Súc sanh ! Ngươi cho rằng ngươi là ai ?
- Quỳ xuống !
Vương Tử Thiên thanh âm chấn động cả Không Minh Thành, phóng xuất ra càng thêm khủng bố áp lực, phảng phất muốn đem Âu Dương Minh hai chân đầu gối nghiền nát mà đến. - Ta xé ngươi !
Tôn ti bị xúc phạm đến đỉnh điểm, Âu Dương Minh rốt cuộc không thể nhẫn được nữa, điên cuồng thiêu đốt khí huyết, chuẩn bị cùng Vương Tử Thiên liều mạng một trận chiến. - Chỉ là một cái thấp kém sinh vật còn dám tại trước mặt bản vương to tiếng !
Vương Tử Thiên ánh mắt lạnh lẽo, Thanh Yêu Quang Lôi trên người bạo phát, trên bầu trời nhất thời cuồn cuộn lôi vân, từng đạo thanh sắc quang lôi điên cuồng hướng Âu Dương Minh oanh kích đi xuống. - Lôi Quang Thiểm Thiên, giết cho ta !
- Ầm !
Không gian rốt cuộc không chịu đựng được bậc này hùng mạnh công kích, trực tiếp vỡ tan, hoá thành từng đạo vết nứt không gian.
- Không . . .
Âu Dương Minh chứng kiến một cái kia vạn tượng lôi quang, trong lòng triệt để tuyệt vọng, uy lực bậc này còn không phải hắn có thể đối phó, thân thể bị lôi điện nuốt chửng, hoá thành một bãi bùn máu.
Một đời Huyền Vũ Tông tông chủ, cứ như vậy vẫn lạc !
Hút !
Cả đám người phía dứoi hít sâu một hơi lãnh khí, ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Thiên đã không giống với, toàn bộ đều là kiêng kị cùng kính trọng chi sắc.
Nếu lúc trước Tử Thiên thực lực chẳng qua chỉ là để cho mọi ngừoi cảm thấy kinh diễm, thưởng thức thì lúc này đã khiến cho tất cả phải sợ hãi cúi đầu xưng thần !
Tại chỗ chém giết một cái Ngũ Tinh Võ Vương đại cường giả, đây là cần cái gì thực lực a ? Coi như Tiêu Chính Văn Thất Tinh Võ Vương, cũng không dám vỗ ngực nói rằng có thể làm được.
Vương Tử Thiên khuôn mặt không có quá nhiều biến đối, huyết mạch tạm thời thức tỉnh, có thể mang đến cho hắn thực lực cực mạnh, nhưng nếu không cần thận liền sẽ bị ăn mòn cả tâm trí, biến thành một cái hoàn toàn khác thị huyết ma nhân.
Hơn nữa, nguyên nhân làm hắn thức tỉnh huyết mạch không gì khác bởi vì . . . trí nhớ của hắn đã khôi phục !
Hay nói đúng một chút, hắn lúc này đã không phải là Thiên Sinh Môn đệ tử, mà là Thiên Vương Giáo thiếu tông chủ.
Trí nhớ khôi phục, đồng nghĩa với tính cách cùng khí chất của hắn xảy ra cự đại biến đổi, không còn như trước hoàn toàn là lãnh khốc sắc bén, mà là một cỗ khí thế tiểu bá vương không giận mà uy !
Nếu không phải vì như thế, hắn cũng không có ý muốn đem Âu Dương Minh áp cho quỳ xuống rồi.
- Tiểu Vương Tử ! Ngươi rốt cuộc khôi phục ký ức !
Tiểu Long thanh âm có chút bất đắc dĩ truyền tới.
- Thời gian qua cực khổ cho ngươi !
Vương Tử Thiên cười nhạt một tiếng, ánh mắt phức tạp mà nói.
Huyết mạch bị xúc động mà thức tỉnh, cho dù chỉ là tạm thời, sau khi rút đi cũng có thể cho hắn tu vi đại tiến, hơn nữa Sát Thần Lực trong cơ thể càng tăng trưởng rất nhiều.
Cánh tay khẽ duỗi ra, đem Âu Dương Minh nạp giới thu lại, ánh mắt hắn nhìn qua Dương Thiên đang cùng Tứ Đại Thánh Sứ chém giết, lộ ra một tia cừu hận cùng sát ý.
Ký ức đã trở lại hắn thừa biết chính kẻ này là tên đầu xỏ đã huỷ cả tông môn của mình, để cho Thiên Vương Giáo chúng đệ tử phải chịu cảnh diệt môn.
- Tiểu Vương Tử ! Lão gia hoả này tu vi rất mạnh, cơ hồ đã vô hạn tiếp cận Võ Tông cảnh, đánh với Tứ Đại Thánh Sứ càng làm hắn có đà nhanh chóng đột phá xiềng xích, chỉ sợ không bao lâu nữa hắn liền có thể chính thức xem là một gã Võ Tông ! Huyết mạch trong người ngươi tạm thời thức tỉnh rất có hạn, cùng lắm chỉ có thể đạt tới Võ Vương đỉnh phong, hơn nữa đây không phải ngươi lực lượng, tuyệt đối với không phải đối thủ của hắn !
Tiểu Long thanh âm nặng nề nói, đem tình hình thực tế đối với Tử Thiên nói qua một lần.
Vương Tử Thiên khẽ nhíu mày, cũng không có phản bác, thực lực của hắn quả thật là nhờ vào ngoại lực tạm thời tăng lên, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, Dương Thiên lại sắp đột phá Võ Tông, khi đó coi như là hắn liên thủ với Tứ Đại Thánh Sứ, cũng tuyệt đối ngăn không được của hắn một kích.
Đột nhiên ánh mắt hắn khẽ run lên, chỉ thấy Du Tuyết Sang thân ảnh chậm rãi tiến lại gần, một cặp mỹ mâu không ngừng chăm chú nhìn hắn.
Vương Tử Thiên ánh mắt phức tạp nhìn nàng, mặc dù ký ức trở lại cũng không có thay đổi tình cảm của hắn đối với Du Tuyết Sang, nhưng vẫn khiến cho hắn có chút gượng gạo.
Một lúc về sau, hắn mới thở dài một tiếng, khẽ nắm lấy nàng một cánh tay trắng như ngọc, nói :
- Thật xin lỗi, làm tỷ lo lắng !
Du Tuyết Sang khuôn mặt hiện lên vài vệt đỏ, lắc đầu cừoi cười ý không sao.
Vương Tử Thiên vốn còn đang định đối với nàng nói mấy câu, sắc mặt đột nhiên kịch biến, chỉ thấy một cỗ hàn khí lạnh thấu xương từ cánh tay của nàng truyền đến, làm hắn không khỏi rùng mình.
Phải biết hắn tu vi lúc này chính là Cửu Tinh Võ Vương, vậy mà vẫn bị hàn khí làm cho run rẩy, cái này cũng quá đáng sợ đi !
Du Tuyết Sang cũng nhận ra điểm này, vội vàng đem cánh tay của hắn đẩy ra, nói :
- Ngươi mau đi a !
Vương Tử Thiên sắc mặt trầm xuống, cánh tay khẽ vận lực, không để nàng đem mình đẩy ra, lập tức đối với Tiểu Long vội hỏi :
- Đây là chuyện gì xảy ra ?
Tiểu Long im lặng nhìn Du Tuyết Sang, chần chừ một chút, vẫn là nói ra :
- Nàng phục dụng Vạn Ức Băng Thiên Ngọc ! Có thể là một cái kỳ ngộ, cũng có thể là một cái tử lộ cũng không chừng !
Vương Tử Thiên cả người chấn động, lại hỏi :
- Vì cái gì ?
Tiểu Long đáp :
- Nàng tựu là một cái cực kỳ hiếm thấy Cực Hàn thể chất, Vạn Ức Băng Thiên Ngọc chính là tinh hoa băng nguyên vạn năm ngưng tụ mà thành, có thể giúp nàng nhanh chóng giác tỉnh thể chất ! Bất quá cần phải có tu vi ít nhất tựu là Võ Hoàng, thậm chí là Võ Vương ! Nhưng nàng vì cứu ngươi liền cưỡng ép sử dụng, đem tu vi tạm thời tăng lên, nhưng cái giá chính là đem tâm mạch toàn bộ đóng băng, nếu như không thể đem hàn băng lực lượng luyện hoá, nàng nhất định phải chết !
Vương Tử Thiên khuôn mặt cứng ngắc tại chỗ, hắn làm sao cũng không ngờ tới, Du Tuyết Sang vì hắn lại chấp nhận bỏ ra một cái giá lớn như vậy, có thể nói một đường này cùng với tử lộ cũng không có khác gì nhau. - Nói mau ! Phải làm sao để cứu nàng ?
Vương Tử Thiên cơ hồ là gào thét mà nói, trong lòng nóng như lửa đốt.
- Vạt vật đều có tương sinh tương khắc ! Trong ngừoi ngươi Hải Tâm Diễm có lẽ có thể giúp nàng một tay, Thái Dương Vương huyết mạch có thể thôn phệ bất cứ Thiên Địa Quy Tắc nào, đến phút mấu chốt có thể giúp nàng không bị đông cứng ! Nhưng làm như vậy nhất định sẽ khiến cho tu vi của ngươi nhanh chóng giảm xuống, khi đó coi như là Dương Thiên muốn giết ngươi, ngươi cũng không có khả năng lại trong tay hắn chạy thoát !
Tiểu Long lại nói, ánh mắt lộ ra có chút không nỡ.
Vương Tử Thiên lười nhác nghe hết câu, lập tức dẫn động trong ngừoi Hải Tâm Diễm, chậm rãi dựa theo đấu khí rót vào Du Tuyết Sang thể nội.
Du Tuyết Sang vốn cảm thấy cả người huyết mạch giống như sắp bị đóng băng tới nơi, nhưng ngay vào lúc nàng sắp mất đi ý thức, một cỗ nóng bỏng cảm giác nhất thời đem nàng ý thức kéo trở về, thậm chí ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên không ít.
Nói đùa, Hải Tâm Diễm chính là hoả diễm do Thiên Địa tạo hoá mà thành, coi như hai cái Vạn Ức Băng Thiên Ngọc cũng so không nổi.
- Nhanh chóng luyện hoá băng nguyên chi lực ! Ta giúp ngươi một tay !
Vương Tử Thiên thanh âm truyền vào tai nàng, lộ ra khó có được ôn nhu.
Du Tuyết Sang không nói thêm lời thừa, lập tức tập trung vận công luyện hoá băng nguyên lực lượng.
Vạn Ức Băng Thiên Ngọc không hổ là thiên địa kỳ vật, hàn khí trong đó không phải ngừoi thường có thể tưởng tượng, nếu như không Hải Tâm Diễm liên tục duy trì, Du Tuyết Sang khẳng định không có cách kháng cự lại.
Vương Tử Thiên không ngừng đem Hải Tâm Diễm rót vào Du Tuyết Sang thể nội, trên trán cũng dần bốc ra từng giọt mà hơi, khí tức đã bắt đầu đình chỉ tăng lên, thậm chí có dấu hiệu từ từ hạ xuống.
Hao tổn một lúc lâu thời gian, Du Tuyết Sang rốt cuộc đem Vạn Ức Băng Thiên Ngọc còn dư lại lực lượng toàn bộ luyện hoá, bất quá cũng không có thể giúp nàng giác tỉnh Cực Hàn chi thể, dù sao lúc trước nàng đã sử dụng phần lớn băng nguyên chi lực tăng lên tu vi, có thể làm được một bước này liền rất không tồi. - Hắc hắc ! Tiểu Vương Tử, của ngươi vị sư tỷ này có được cực hiếm thể chất, thiên phú nhất định cao tới doạ người, khẳng định xung quanh phải có không ít vệ tinh ! Tình địch của ngươi sau này đủ để xếp hàng từ Trung Châu đến Bắc Vực ! Ngươi nếu không cố gắng tu luyện, nhất định liền giữ không được nàng nha !
Tiểu Long bên trong không gian phong ấn đứng ôm móng vuốt, cười hắc hắc nói.
Vương Tử Thiên không sai biệt lắm thu hồi lại đấu khí, ánh mắt lạnh nhạt ngó thứ hai một cái, lười nhác cùng y đáp lại.
Du Tuyết Sang sau khi luyện hoá băng nguyên lực lượng, tu vi cũng tăng lên không ít, bất quá lại lâm vào bên trong hôn mê, chuẩn bị tích luỹ một lần trùng kích giác tỉnh Cực Hàn chi thể.
Vương Tử Thiên quay đầu lại nhìn Du Độc Cương, lạnh lùng nói :
- Quản tốt nàng an toàn ! Nếu cho ta biết được nàng xảy ra chuyện gì, ngươi nhất định sẽ chết không toàn thây !
Du Độc Cương bị khí thế trên người hắn áp tới hít thở không thông, lập tức hung hăng gật đầu như gà mổ thóc, chỉ sợ thứ hai tiện tay tát chết hắn tại chỗ.
Cho dù Tử Thiên không nói, kỳ thực hắn cũng không dám đối với Du Tuyết Sang làm cái gì bất lợi sự tình, nếu không để mấy lão gia hoả trong tộc biết được, nhất định sẽ đem hắn quăng vào nồi lộc chiến rồi ăn dần . . .
Vì thế lúc này Du Tuyết Sang đã gần thức tỉnh thể chất, coi như là hắn không muốn cũng phải chuẩn bị đem Du Tuyết Sang hồi trở lại gia tộc, hơn nữa là không được để cho nàng mất một cọng tóc nào. Nếu không cái mạng nhỏ của hắn tựu xong rồi !