Lúc này, thanh âm của Ngao Huyền Dịch từ xa xa truyền lại.
- Ha ha ! Các vị, Võ Hội Giao Lưu 10 năm mới tổ chức một lần, lúc này nên bắt đầu đi thôi ! Chỉ là mong các vị thủ hạ lưu tình một chút, tận lực không muốn tại đây giết người a ! - Nếu Giao Vương đã nói như vậy, chúng ta liền tựu không khách khí nữa, Hàn Sơn, ngươi đến a !
Thiên Phong đế quốc Lục Đại Môn Phái một trong Vân Hải Tông đại trưởng lão đối với bên mình một vị đệ tử cười nói.
- Vâng ! Đại trưởng lão !
Hàn Sơn là một cái chừng 24, 25 tuổi nam tử, tu vi Nhất Tinh Võ Quân, hiển nhiên đi lên chẳng quả chỉ là để mở màn một chút, không phải bữa chính tràng chiến. - Hàn Sơn phải không ? Ta Hoa Chính tới khiêu chiến ngươi !
Khán đài phía tây, một đạo thân ảnh bắn ra ngoài, lao đến trước mặt Hàn Sơn.
Thú nhân tộc một vị Võ Hoàng cấp bậc yêu thú đệ tử, Hoa Chính !
Hai người khách khí mấy câu, liền cùng một chỗ động thủ, đánh nhau đến túi búi, không khí chấn động.
Cuối cùng vẫn là Hàn Sơn thực lực cao hơn một điểm, dành được trận thắng đầu tiên.
Đã có mở đầu thì tiếp theo tựu dễ dàng hơn nhiều, thanh niên tuấn kiệt của cả hai bên đều nhao nhao xuất hiện, cái sau còn mạnh hơn cái trước, chiêu số hoa mỹ đầy trời. - Công tử ! Ngươi không tham gia một chút sao ?
Bên trong tửu lâu, La Nhất Đao hiếu kỳ nói.
- Tiểu đả tiểu nháo mà thôi, ra tay để làm gì ?
Vương Hạo Thần cừoi nhạt đáp, tay cầm một tách trà đưa lên miệng, chậm rãi thưởng thức.
La Nhất Đao sờ sờ cái mũi, bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt gã này, kỳ thực nói tràng chiến trước mắt là tiểu đá tiểu nháo cũng không sai a ?
Kẻ xuống ngừoi lên không ngừng, rốt cuộc cũng đi ra một cái thú nhân tộc cao thủ thiên tài, dùng tu vi Ngũ Tinh Võ Quân quét ngang nhân loại võ giả, thắng liên tiếp 8 trận, lúc này hướng về Huyền Nguyệt Lâu người phía nhìn đến, ôm quyền nói : - Thử Vương đệ tử thân truyền, Ngô Giáp, khiêu chiến Tốc Kiếm các hạ !
Lời nói của hắn, lập tức dẫn toàn trường một mảnh nghi luận, có nhân loại võ giả cừoi lạnh nói :
- Thằng này cũng thật có gan, tưởng rằng thắng được chút thành tích liền muốn trèo cao đánh bại Nhạc cô nương, đúng là muốn chết hành vi !
- Ha ha ! Chờ xem, Nhạc cô nương nhất định sẽ một kiếm lấy đầu của hắn !
Nhạc Linh San lúc này mở mắt nhìn Ngô Giáp một chút, nhàn nhạt nói :
- Ngươi không xứng đánh với ta một trận !
Ngô Giáp sắc mặt biến thành hơi chìm, cừoi lạnh nói :
- Ta có thể xem như đây là ngươi không dám đánh với ta một trận ? Xem ra Tốc Kiếm cái danh hào này chẳng qua là hữu danh vô thực mà thôi !
- Hừ ! Đối phó ngươi, căn bản không cần Nhạc sư muội ra tay, để ta Trần Dung đến lãnh giáo các hạ cao chiêu !
Ngay lúc đó, một âm thâm trầm thấp của nữ tử vang lên, một đạo thân ảnh dung nhan xinh đẹp dụ hoặc hiện ra trước mặt Ngô Giáp, tay cầm trường kiếm, tu vi vừa vặn đạt tới Ngũ Tinh Võ Quân, lãnh ngạo nói. - Chỉ bằng ngươi ?
Ngô Giáp lạnh lùng cười cười, trong tay cũng hiện ra một thanh trường côn, bước ra một bước, khí thế toàn thân giống như núi lửa phun trào mà ra, dùng một chiêu lấy lực lượng làm trọng đánh ra một côn, hướng Trần Dung đập qua.
Đối mặt với Ngô Giáp cường hãn một côn, Trần Dung sắc mặt vẫn là bất động, trường kiếm trong tay rời vỏ, một đạo hồng quang nhất thời loé lên, chém vỡ một côn kình lực, đem Ngô Giáp ngược lại đánh bay ra ngoài. - Tiếp ta một kiếm !
Chiêu đầu chiếm lấy thượng phong, cánh tay của Trần Dung lập tức thuần đà run lên, 10 đạo kiếm quang sắc bén lao ra ngoài, bên trong không trung cực tốc phi trảm, hướng Ngô Giáp giết đi tới.
Ngô Giáp đồng tử co rút lại, phát hiện mình đối với thứ hai thực lực hay là quá xem nhẹ một điểm, lúc này chỉ có thể cắn răng chống đỡ, trường côn trong tay liên tiếp đánh ra, đấu khí bàng bạc giăng khắp nơi, kết thành côn võng, ý muốn đem kiếm quang chặn lại. - Huyền Nguyệt Nhất Kiếm !
Trần Dung kiều quát một tiếng, trường kiếm trong tay toàn lực đâm ra, hồng quang nhất thời nở rộ, đánh về phía Ngô Giáp vừa rơi xuống.
- Oanh ! Oanh ! Oanh !
Ngô Giáp toàn lực chống lại kiếm quang đã rất miễn cưỡng, đao võng lại hứng chịu một kiếm này sớm liền không trụ được, đấu khí hộ thể cũng bị chém vỡ, miệng phun máu tươi bay rớt ra ngoài, kết cục dĩ nhiên là bại trận. - Chút thực lực như vậy, cũng muốn cùng Nhạc sư muội động thủ ? Chê cười !
Trần Dung cười chế diễu nói, ánh mắt đều là khinh thường ý vị.
- Khẩu khí thật là lớn ! Để ta đến xem ngươi có bao nhiêu cân lượng !
Từ trên khán đài vọng xuống một đạo hùng tráng thanh âm, một thân ảnh cao lớn lực lưỡng hạ xuống, ánh mắt như dã thú nhìn chằm chằm vào Trần Dung.
Nam tử này tuổi không còn trẻ, nhìn qua đã có vài phần trung niên lão luyện bộ dáng, toàn thân cơ bắp giống như đồng thau cùng một dạng, tràn ra vô tận lực lượng. - Cương Linh ? Hắn làm gì ở đây ? Kẻ như hắn cũng tính là một đời tuổi trẻ sao ?
- Moá ! Vô sỉ cũng có mức độ thôi chứ, tên này muốn đem mặt mũi sư phụ hắn Hùng Vương đi quét rác sao ?
Nhân loại một đám thiên tài võ giả bên dưới nhao nhao mắng đi lên, trong lòng từng cái đều khinh bỉ đến chết.
- Ta vẫn chưa đủ 40 tuổi, cũng không tính là đã gia nhập thế hệ cường giả !
Cương Linh căn bản không để ý tới đám người bên dưới, mặt dày vô sỉ nói.
- Moá !
Đám ngừoi nổi giận mắng lớn, lại không có cách nào, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Hùng Vương cảm nhận được từng đạo ánh mắt khác thường quét tới, chỉ thấy trên mặt nóng ran, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.
Quá xấu hổ rồi !
Trần Dung bị khí thế trên người Cương Linh ép tới có chút hít thở không thông, sắc mặt trở nên khó coi, thằng này thiên phú không cao, nhưng lại tu luyện lâu hơn nàng rất nhiều, góp gió thành bão, chính nàng bây giờ chỉ sợ không phải đối thủ của hắn. - Ta nhận thua !
Do dự một lúc, Trần Dung hay là vẫn cắn răng nói ra, vẻ mặt rất không cam lòng.
Không có cách, Cương Linh tu vi đã là Thất Tinh Võ Quân, thực lực chỉ so với tam đại thanh niên bá chủ kém hơn một chút, nàng vừa mới trải qua chiến đấu, thực lực đã hơi có suy giảm, càng không thể địch nổi thứ hai.
Đừng nói là nàng, chỉ sợ ngoại trừ tam đại thanh niên bá chủ, trong số nhân loại thanh niên võ giả căn bản không có ngừoi có thể đánh với Cương Linh một trận.
Không phải thiên phú hắn quá cao, mà là tuổi của hắn quá lớn !
Ngọc Cửu Tiêu, Liễu Vô Dạ hai người đưa mắt nhìn nhau, đồng dạng nhíu chặt chân mày.
Hai người tự biết chính mình hay Nhạc Linh San muốn đánh bại Cương Linh cũng không khó, nhưng bọn hắn thân phận không tầm thường, không muốn liền tuỳ tiện khiêu chiến người khác, thắng chẳng được gì mà thua thì mất hết mặt mũi.
Theo bọn hắn suy nghĩ, đối thủ của mình chỉ có thể là gã Yêu Hoàng đại đệ tử kia mà thôi !
Bất quá ba ngừoi rất nhanh liền bỏ đi ý nghĩ này, bởi vì bọn hắn đã cảm nhận được mấy đạo ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, từ khí tức cảm nhận đến, những ngừoi này thực lực không chút nào kém hơn chính mình.
Thú nhân tộc thanh niên võ giả bên trong ngoại trừ Tử Hàn Sa, vẫn còn có cao thủ khác !
Nếu bây giờ bọn hắn ra khiêu chiến Cương Linh, những người này nhất định cũng sẽ hiện thân ngăn cản.
- Ồ ?
Vương Hạo Thần ngồi bên trong tửu lâu, ánh mắt có chút thú vị nhìn xuống tràng chiến bên dưới, khoé miệng khẽ hiện ra một nụ cười nhàn nhạt.
Hắn cũng đã phát hiện ra điểm dị thường trong này, ba gã thanh niên bá chủ của Thiên Phong đế quốc dường như đã bị kiềm chế lại, như vậy trong nhân loại võ giả cũng không có người có thể thắng được Cương Linh nữa. - Mấy lão gia hoả kia tốc độ cũng thật chậm a ! Xem ra không muốn ra tay liền không được rồi !
Vương Hạo Thần cầm lấy một cái khăn giấy, nhẹ nhàng lau chính mình bờ môi, có chút bất đắc dĩ nghĩ thầm.
Hắn vốn không muốn đi ra tham dự tràng chiến này, bất quá theo kế hoạch của hắn, một khi mấy lão quái vật kia còn chưa tới, cái Võ Hội Giao Lưu này cũng tuyệt không thể kết thúc, nếu không vũng nước đục này liền muốn trong rồi.