Sát Thần Ký

Chương 18 - 17 : Tu Luyện Gấp Rút

Tiêu Quyết một trấn đắc thắng nhưng tổn thương cũng vô cùng trầm trọng, chưa nói gì tới thương tích bên ngoài, nội lực đã gần như cạn sạch, xem hắn đứng còn không nổi, nhưng dù vậy hắn cũng đã được liệt vào hàng ngũ nhưng thiên tài mới nổi của Thiên Sinh Môn, từ nay được chưởng môn chân nhân xem như viên ngọc quý và dốc công bồi dưỡng.

Có điều trước là trận đấu của Ngô Đại Tiến và nữ đệ tử triển vọng nhất mấy chục năm qua của Lộ Thủy Kỳ Du Tuyết Sang.

Du Tuyết Sang nhập môn chưa lâu, tuy được coi là thông minh trí tuệ, dung mạo tuyệt thế nhưng đạo hạnh không mấy nổi, không ngờ bước vào đại hội võ thuật thất kỳ nàng tay cầm Bạch Minh Thần Kiếm như cửu thiên tiên tử nhẹ nhàng đánh bại đối thủ.

Nhạc Thi nhờ Hồ Văn Tín chăm sóc Tiêu Quyết, suy nghĩ một lát, quay lại nói với Ngô Đại Tiến :

Đại Tiến, con lên đi, nhớ phải cẩn thận !

Ngô Đại Tiến lễ phép đáp :

Vâng, thưa sư nương !

Đợi Ngô Đại Tiến lên đài, Nhạc Thi quay lại trầm giọng nói :

Tử Thiên, con theo ta một lát.

Vương Tử Thiên hơi giật mình, xưa nay hắn và mọi người trong Cổ Thạch Kỳ trừ Tiêu Quyết ra không mấy thân thiết, với sư phụ sư nương lại càng lạnh nhạt, trước giờ chưa từng để ý tới hắn, nhưng hôm nay là ngoại lệ, bất quá lệnh của sư nương sao hắn có thể không nghe ?

Hắn theo Nhạc Thi tới một rừng cây thưa thớt thì dừng lại, Nhạc Thi cất giọng hỏi :

Thiên Nhi, con tu tập Thái Thanh Thập Bát Công tầng thứ ba đến đâu rồi ?

Vương Tử Thiên kinh hãi, chuyện Hồ Văn Tín và Tiêu Hồng Trang lén truyền thụ công pháp tầng thứ ba cho hắn không ai biết, làm sao sư nương lại biết được ?

Thấy thái độ của hắn, Nhạc Thi mỉm cười giải thích :

Trang nhi đã kể cho ta hết rồi ngươi không cần lo !

Vương Tử Thiên lúc này mới yên lòng, lập tức ngồi xuống dụng công, toàn thân tỏa xích quang mạnh mẽ dị thường, Nhạc Thi thấy hắn như thế cũng phải kinh hãi, thấy hắn nội lực thâm hậu, tinh thần xung túc, e rằng đã đạt tới đệ tam đỉnh phong của Thái Thanh Thập Bát Công.

Nhất Tinh Võ Sư, con đột phá Võ Sư rồi sao ? Nhạc Thi nhãn lực đuơng nhiên nhìn một cái là nhận ra thực lực chân chính của Tử Thiên.

Tử Thiên cười gật đầu.

Bà ta đâu có biết rằng Tử Thiên vì sợ vận công hết sức sẽ làm lộ ra công pháp Đại Phạm Kim Cương Công nên chỉ dám sử dụng một nửa thành lực. Nhưng chừng đó cũng đủ vượt qua Tiêu Hồng Trang có lẽ chỉ thua Ngô Đại Tiến và Tiêu Quyết một chút thôi.

Nhưng trong lòng Vương Tử Thiên cũng biết hắn vẫn còn quá yếu, không thể thắng Cao Tắc à Lục Tinh Võ Sư được, cho dù là Tiêu Quyết cũng phải đánh khô máu mới thắng hiểm, huống gì là hắn. Nếu sử dụng 10 thành lực thì chưa biết thắng thua ra sao nhưng trên võ đài không thể sử dụng Đại Phạm Kim Cương Công được, chỉ có thể lén vận khí tức cương mãnh của nó ở bên trong làm nền tảng còn bên ngoài sử dụng Thái Thanh Thập Bát Công, nhưng làm như thế sẽ làm giảm uy lực của hai môn đại thần công này rất nhiều, bất quá trừ phi hắn luyện tới mức lô hỏa thuần thanh, công pháp hòa hợp tới mức người ngoài không thể nhìn thấy thì chẳng có cách nào khác.

Nhạc Thi trong hiện ra một tia vui mừng, hoan hỉ nói :

Ta định giúp ngươi hoàn thiện tầng thứ ba được đến đâu hay tới đó để ngươi có thể có cơ hội trước Cao Tắc, nhưng theo tình hình này thì không cần nữa rồi !

Vương Tử Thiên hơi lạ lùng hỏi :

Sư nương chẳng phải chỉ cần đại sư huynh thắng là chúng ta có thể hòa với Hỏa Diệm Kỳ rồi sao ?

Nhạc Thi thần sắc buồn bã lắc đầu, thấp giọng nói :

Đối thủ của Đại Tiến quá mạnh, nó không thể thắng được !

Vương Tử Thiên không khỏi ngạc nhiên, Ngô Đại Tiến là đại đệ tử Cổ Thạch Kỳ, đạo hạnh chỉ thua Tiêu Quyết một chút, coi như cũng được xem là một đệ tử có triển vọng, không ngờ hôm nay sư nương lại tự nhận là y không có cửa thắng trước Du Tuyết Sang.

Đột nhiên hắn hiểu ra, chính vì sư nương biết đại sư huynh không thể thắng nên mới bảo mình ra đây để giúp mình tu luyện.

Nhạc Thi chấn chỉnh tâm thần, nói :

Ta đã nói Đại Tiến cố gắng đánh cầm chừng, kéo dài thời gian càng lâu càng tốt để ngươi có thể luyện tập, bất quá cũng không được lâu đâu !

Bà ngừng lại một chút nói tiếp :

Nhưng ta thật không ngờ ngươi loáng một cái đã đạt tới mức như vậy, vậy ta có thể đem công pháp tầng thứ tư truyền cho ngươi rồi.

Vương Tử Thiên vừa mừng vừa sợ, biết công pháp tầng thứ 4 sẽ tăng công lực của hắn lên rất nhiều, nhưng cái khó là thời gian quá ngắn không biết có thể tiến được bao xa, thế nhưng sự việc đã như lửa cháy lông mày, chỉ có thể làm được đến đâu hay đến đó.

Nhạc Thi bắt đầu truyền khẩu quyết tầng thứ 4 cho Tử Thiên, trí nhớ của hắn thật lạ lùng, nghe một lần là nhớ hết làm Nhạc Thi bất ngờ không thôi, trong bụng có chỗ khó hiểu : “ Ngộ tính của hắn cao tới mức như vậy, xem ra Tiêu Quyết cũng không so sánh được, vậy sao tu vi lại kém đến thế ? “

Vương Tử Thiên ghi nhớ xong khẩu quyết, lập tức dụng hết tâm ý luyện tập, sức lực như hồng thủy trào lên, công lực tăng nhanh như gió, hắn lúc này không còn thời gian để chần chừ nữa vội vàng sử dụng 8 thành công lực, hi vọng đột phá đệ tứ cảnh giới, như vậy hẳn là có thể tấn cấp Nhị Tinh Võ Sư.

Hắn dần đi vào trạng thái nhập định, hết sức nâng cao đạo hạnh, hai đại công pháp càng lúc càng thêm mạnh mẽ, liên tục trợ lực cho hắn, nhưng cho dù thực lực có tăng nhanh kinh khủng như vậy, khoảng cách đến đệ tứ cảnh giới vẫn còn quá xa.

Tử Thiên trong bụng liên tiếp kêu khổ thầm, đệ tứ cảnh giới dù sao độ khó rất lớn, người thường tư chất cao phải mất cả năm là ít để sơ thành, hắn cho dù có bản lĩnh thông thiên cũng không làm sao đột phá được trong vẻn vẹn mấy canh giờ, điều này căn bản là không thể có !

Hắn đang hết tâm hết sức tu luyện, bỗng nghe thấy trước mặt xuất hiện một thanh đại đao một lưỡi chính là Hắc Thạch Đao hắn luôn đeo bên mình. Bỗng hắn thấy hùng tâm nổi lên, thanh đao này khơi dậy ở hắn mặt ý chí mãnh liệt, hắn còn bao nhiêu chuyện phải làm, sao có thể tiến triển chậm thế này được ?

Hắn sực nhớ tới một chuyện, nếu triệu hồi linh hồn pháp bảo có thể giúp tốc độ tu luyện tăng lên không chỉ 2, 3 lần. Hắn lập tức thử bắt quyết triệu hồi, Hắc Thạch Đạo tỏa ra Hắc Quang mạnh mẽ phi thường, nhưng sao chẳng thấy linh hồn đâu ?

Hắn há hốc mồm, phàm trừ pháp bảo quá thấp kém, tất cả những pháp bảo hộ thân của đệ tử đều có linh hồn bên trong, theo lời Phong Bất Phàm thì Hắc Thạch Đao là thái cổ thần binh, vậy tại sao lại không có linh hồn ?

Tuy không có linh hồn nhưng Hắc Thạch Đao vẫn tỏa uy lực đáng sợ, giúp hắn tăng tốc tu luyện phần nào, nhưng với hắn như thế vẫn là rất không đủ a !

Bỗng trong người hắn một đạo ánh sáng bạc phi thường cường bay thẳng lên, kình phong làm hắn rát cả mặt, đạo bạc quang kia nhắm thẳng vào Hắc Thạch Đao, điên cuồng mà dung hợp với Hắc Thạch Đao, chỉ thấy Hắc Thạch Đao tỏa sáng càng lúc càng mạnh, so với trước thật là thập phần cự đại hơn.

Tử Thiên còn đang ngạc nhiên, trong người lại sản sinh ra một nguồn nội lực còn cường đại hơn gấp mấy chục lần so với đạo bạc quang kia. Nhưng khác với đạo bạc quang bay thắng vào Hắc Thạch Đao, nguồn nội lực này tiếp tục ở lại trong người hắn một chỗ, như chờ hắn tới khám phá.

Hắn liền thử kích dẫn một ít nguồn đạo lực kỳ lạ kia, lập tức thấy cơ thể đau đớn không chịu nổi, nhưng công lực lại không ngừng khuếch đại, tốc độ thật là dọa người a !

Hắn cắn răng chịu đựng, tiếp tục điên cuồng thúc dục thêm đạo lực, cơ thể hắn như muốn nổ tung, khi đã tăng lực kích dẫn tới mức gấp 5 lần với lúc đầu thì hắn không tiến lên được nữa, áp lực thật quá kinh khủng ! Nhưng hắn không bỏ cuộc, lập tức ổn định điều hòa lại nguồn chân khí, trong tâm không khỏi vui mừng, cảm thấy hắn chỉ cách đệ tứ nhất trọng cảnh giới một chút nữa thôi !

Còn đạo bạc quang chân khí kia vẫn tiếp tục nhập vào Hắc Thạch Đao, chỉ là lúc này hắn lờ mờ nhìn thấy một con hắc long khổng lồ khắp người lấp lánh bạc quang đang dần dần hiện thân , không chút chậm trễ hắn liền trút xích quang chân khí của hắn vào dung hợp.

Bỗng hắn thấy lực đạo bản thân phồng lớn lên gấp ba lần, đôi mắt hào quang lập loè, nguồn chân khí mới lạ này hình như cùng hắn có một sợi dây liên hệ mật thiết vô cùng, bích chướng tấn cấp đệ tứ nhất trọng đã tan vỡ.

Tử Thiên cảm giác được trong đầu vang một tiếng nổ, một đạo gợn sóng trong nội tức tràn ra, mơ hồ truyền đến từng tiếng long gào. Lực lượng tựa hồ trở nên cường đại hơn gấp mấy lần.

Trùng kích đệ tứ nhất trọng cảnh giới thành công !

Tấn cấp Nhị Tinh Võ Sư thành công !

Hắn mừng như phát điên, đang định tăng thêm kình lực kích dẫn thì nghe có tiếng sư nương Nhạc Thi gọi :

Thiên Nhi, Thiên Nhi !

Hắn mở mắt, mỉm cười nhìn sư nương, Nhạc Thi tuy không hiểu chuyện gì đã xảy ra trong người hắn nhưng cũng biết tu vi hắn vừa có đột phá lớn, đã đạt đến đệ tứ nhất trọng cảnh giới rồi, tốc độ tấn cấp thật là kinh dị a, e rằng lâu nay mọi người đã quá coi thường hắn !

Không phải Tiêu Quyết, hắn mới là đệ tử nhiều triển vọng nhất của Cổ Thạch Kỳ ! Nhạc Thi vô tình ngộ ra điều này, trong lòng không khỏi hết sức kinh ngạc lẫn vui mừng.

Ông trời của ta !

Thật có người có thể trùng kích đệ tứ cảnh giới chỉ trong vòng chưa đầy một giờ ư ?

Nhạc Thi không dấu nổi sự hoan hỉ :

Ta thật không ngờ ngộ tính của ngươi kinh khủng tới thế, lâu nay bọn ta đã xem nhẹ ngươi !

Tử Thiên cười nhạt một tiếng, không đáp.

Nhạc Thi cũng chẳng để ý, nói :

Trận đấu của ngươi sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi !

Tử Thiên cung kính đáp lời, đi tới chỗ võ đài của mình.

Bình Luận (0)
Comment