Trong sơn động hoang vắng trên núi, từng đợt sóng năng lượng thiên địa đổ về phía thân ảnh hắc bào nam tử đang ngồi xếp bằng như lão tăng nhập định.
Từ khi dùng Cường Hóa Cuồng Lực Đan, Tử Thiên đã giữ trạng thái ấy gần một tuần rồi, hắn ngoài việc luyện hóa dược lực của đan dược, lại còn hấp thụ năng lượng thiên địa, thân hình không có một chút cử động nào, nhưng lực lượng hùng hồn xung quanh tạo thành một cơn lốc năng lượng không ngừng tiến nhập vào cơ thể hắn.
Thực cũng phải nói đây coi như là lần đầu tiên hắn được sử dụng một loại đan dược để đề tăng thực lực, trước đây khi tập luyện với Phong Bất Phàm hắn không phải là không có nhưng không hề muốn sử dụng, hắn chỉ khổ tu để có được căn bản vững chắc.
Lúc này hắn sử dụng dược liệu vì một là bắt buộc phải tăng thực lực mới có chỗ đứng trong giang hồ, hai là hắn tự tin thực lực căn bản đã đủ để sử dụng đan dược mà không ảnh hưởng đến quá trình sau này.
Nhưng hắn nhận ra rằng dược lực của Cường Hóa Cuồng Lực Đan tuy rất mạnh, có thể làm hắn đột phá lên ít nhất ba tinh, nhưng hắn lại là người rất thức thời, muốn tăng thực lực một cách chắc chắn và ổn định.
Nếu là người thông thường chắc chắn sẽ vui mừng khôn tả vì dược lực công hiệu thế này, hẳn sẽ hết sức xài hết dược liệu để tăng thực lực lên càng nhiều càng tốt, nhưng không ai biết rằng đó lại chính là đại họa, lực lượng tăng mạnh chỉ được cái vỏ ngoài, còn thực lực thật sự không tăng lên được bao nhiêu, lại còn làm ảnh hưởng đến quá trình tu luyện sau này.
Nhưng Tử Thiên là một ngoại lệ, hắn không hề dụng tốc bất đạt, chỉ chậm rãi ổn định tăng thực lực từng tinh lên mức đỉnh phong đến mức hoàn hảo rồi mới từ từ tiếp tục tiến cấp, như vậy tạo cho hắn một lực đạo súc tích cực kỳ thâm hậu, sức chiên đấu vượt xa bình thường, dễ dàng đánh bại đối phương có thực lực bên ngoài cao hơn hắn 1, 2 tinh.
Sau một tuần nữa, bỗng nhiên hắn đứng bật dậy, toàn thân sức lực cảm thấy như muốn bùng nổ, nhịn không nổi hét lên một tiếng, kình lực mênh mông như hồng thủy tràn ra khỏi cơ thể, đôi mắt sắc lẹm như gươm, càng lúc càng nồng đậm, lực lượng trong cơ thể đột nhiên tăng mạnh, trực tiếp phá vỡ tấm bình phong ngăn cách giữa Võ Sư Đỉnh Phong và Võ Chuyển.
Thăng cấp, Nhất Tinh Võ Chuyển !
Tuy nhiên, nguồn đạo lực trong cơ thể thậm chí không hề có giấu hiệu đình chỉ mà còn tăng lên, Tử Thiên trong bụng mừng rỡ, biết đây là cơ hội trời ban không thể bỏ lỡ, vội hết sức ổn định tâm trí, tăng kình lực lên tối đa, tiếp tục đánh sâu vào Võ Chuyển cảnh giới.
Uỳnh một tiếng vang dội trong sơn động, lực lượng trong cơ thể hắn lại một lần nữa tăng lên dữ dội, Tử Thiên ngay lập tức đình chỉ tiếp tục đột phá, chậm rãi kéo kình lực trong cơ thể xuống, vừa vặn từ Nhất Tinh đạt đến Nhị Tinh Võ Chuyển. Vừa rồi tuy hắn có thể đột phá đến Tam Tinh nhưng lại muốn ổn định thực lực ở Nhị Tinh Võ Chuyển thật kiên cố rồi mới tiếp tục đột phá nên không vội vàng.
Phàm Nhân, ngươi quả thực không tồi, trong lúc thực lực đại tăng mà không vì cái lợi trước mắt mà bỏ đi cái tốt dài lâu, tâm trí trầm ổn như vậy quả là hiếm thấy ! Long Lão nhìn hắc bào nam tử trước mặt, cảm khái nói.
Tử Thiên hơi mỉm cười, đột nhiên nắm chặt quyền đấm một cái vách đá, oành một tiếng tạo ra một lỗ thủng không nhỏ, từ lỗ thủng hiện ra hàng trăm vết nứt nhỏ, kình lực thật khủng khiếp.
Nhìn thấy một màn này Tử Thiên không khỏi vui mừng, lúc trước tuy nói hắn có thể miễn cưỡng chống lại Võ Chuyển cường giả nhưng thực lực chân chính cũng chỉ là một Võ Sư nho nhỏ, lúc này đột phá Nhị Tinh Võ Chuyển mới thấy được chênh lệch giữa hai giai cấp này lớn đến mức nào, với trình độ bây giờ giờ của hắn thừa sức đánh bại Tam Tinh Võ Chuyển Đỉnh Phong, thậm chí cũng có sức đánh một trận với Tứ Tinh, Ngũ Tinh Võ Chuyển, chưa kể hắn vẫn còn Thái Cực Thất Huyền Biến có công dụng kỳ diệu đề tăng thực lực.
Vươn vai đứng thẳng dậy, nội khí trong người lưu chuyển một vòng thật nhanh, hôm nay là ngày cuối cùng trước khi hộ tống đoàn người đi chuyển hàng hóa, hắn cũng muốn đi xuống phố tham quan một chút thả lỏng, bèn thong thả rời khỏi hang động, hòa vào dòng người tấp nập trên phố.
Hắn lần này cũng không phải là chỉ đi chơi, hắn đang mong trên đường tìm được hai loại dược liệu còn lại để luyện chế Luyện Hóa Đan, hay có thể tìm được cái đó hay ho có ích cho mình, hắn là một trong 5 đệ tử ưu tú Thiên Sinh Môn, trước khi ra đi cũng được ban cho khá nhiều kim tệ coi như làm lộ phí nên không lo thiếu tiền.
Có điều hai loại dược liệu kia nào có dễ tìm như thế, đều là dược liệu cao cấp dùng để luyện đan dược dùng thu phục dị hỏa, một điểm này thôi cũng cho thấy sự cao quý của chúng rồi, làm sao có thể xuất hiện trong mấy cái chợ tầm thường này được.
Nhưng có một chuyện mà hắn không ngờ, đó là Long Lão bên cạnh có luôn miệng chỉ cái này cái nọ, toàn nhưng dược liệu tầm thường không đáng giá, nhiều đến mức làm hắn phải khổ sở đi mua thêm nhẫn không gian để chứa, vừa vặn hết gần ba cái mới dừng lại,
Nhìn nam tử mặt không lấy gì là cao tuổi nhưng hành sử cứ như một ông già làm Tử Thiên không khỏi thở dài, đi với tên này cho dù hắn có là tỷ phú cũng phải cạn tiền à nha !
Trong lúc hắn còn đang buồn bã liếc qua một quầy bán thì đôi mắt của Long Lão tự nhiên sáng rực lên, vội vàng kéo hắn tới trước quầy, nhìn chằm chằm vào một bộ phi dao trước mặt, trong mắt tinh quang nồng đậm nổi lên.
Tử Thiên kinh ngạc nhìn vào bộ phi đao trước mặt, tuy hình dạng có chút khác thường nhưng cũng đâu có gì đặc biệt, sao lại làm một lão yêu quái như Long Lão phải thèm muốn đến thế ?
Long Lão cười vang nói :
Tiểu tử thối, thật không ngờ ngươi lại tốt số tới như vậy, lại gặp được Thần Phong Phi Dao ở đây !
Tử Thiên nghe không lọt tai, thắc mắc hỏi :
Thần Phong Phi Dao là cái gì ?
Long Lão nét tinh quang trong mắt vẫn không hề giảm, cất giọng ca ngợi nói :
Đây là một loại ám khí rất đặt biệt mà những cao thủ thích khách thời viễn cỗ vô cùng thèm muốn, trên đại lục chỉ có duy nhất một bộ, không phải là đại cao thủ thì không thể nhận biết được, nghe nói nó có thể hấp thu năng lượng của chủ nhân trước khi sử dụng, khi phóng ra liền có tốc độ ít nhất gấp ba tốc độ chủ nhân, uy lực mạnh mẽ có thể đoạt mạng đối phương ngay lập tức, lại vì có nội lực của chủ nhân ở trong nên có thể tàn phá kinh mạch đối phương sau khi đả thương, làm chúng không chết cũng tàn phế, lại còn có thể tùy ý chủ nhân mà quay về hoặc đổi hướng bất cứ lúc nào, thật không ngờ chủ tiệm lại đem một loại trân phẩm thế này ra bán !
Tử Thiên nghe mà há hốc mồm miệng, nếu lời Long Lão nói là sự thật, chủ tiệm cũng không phải là loại ngu tới vậy chứ, một loại ám khí kinh hồn thế này, bao nhiêu cũng chưa chắc mua được mà lại đem ra rao bán, đúng là không biết quý của trời.
Hắn chuẩn bị phải đi đến nhiều nơi nguy hiểm, đặc biệt là nửa năm sau lại đi dò xét động tĩnh của ma giáo, nếu có được loại lợi khí này thì còn gì bằng, nếu đụng phải địch nhân nào lợi hại, cũng có thể bất ngờ ra tay tập kích đoạt mạng đối phương trong tíc tắc.
Nghĩ đến đây, trái tim hắn không khỏi đập mạnh lên một chút, mắt chứa đầy tinh quang hung hăng trừng mắt nhìn vào bộ phi dao, lập tức gọi người bán hàng ra hỏi giá, một nam thanh niên khuôn mặt khắc khổ chạy ra, nghe xong cái giá của bộ phi dao, hắn không khỏi há hốc mồm không ngậm lại được, . . . bởi vì đây là một cái giá quá hời !
500 kim tệ !
Đùa nhau à !
Cái giá này có khi còn thua cả một thanh kiếm bình thương ấy chứ !
Một thần binh độc nhất được truyền lại từ thời viễn cỗ đã lấy bao sinh mạng của nhân loại nay lại bị đem bán với một cái giá bèo bọt, hắn đã chuẩn bị sẵn hơn một nửa số tiền mà hắn có mà vẫn sợ không đủ, đằng này thì . . . hắc hắc, nếu mà vị cao nhân tạo ra bộ phi dao này mà biết kiệt tác của mình bị đem đi bán với mức giá thế này, chắc sẽ tức đến nỗi đội mồ sống dậy rồi lại chết tắc đi mất.
Tiếp tục cười khổ một tiếng, hắn ung dung tiếp lấy bộ phi dao rồi phóng như bay về hang động, trên đường chỉ sợ bị tên thân vương bát đản nào phát hiện ra vật trân quý mình đang cầm trong tay thì chỉ sợ hắn chạy trời không khỏi nắng a !
Chạy về tới hang động, hắn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, vội lấy bộ phi dao ra, nhìn những chiếc phi dao cũ kỹ, rỉ sét chợt ngẩn ngơ không biết phải làm gì. Ngay lúc đó, thân hình của Long Lão cũng từ từ hiện ra, nhìn vào bộ phi dao, không khỏi cười đắc ý nói :
Đúng là đồ tốt, đồ tốt !
Tử Thiên cười xấu hổ, đáp :
Quan trọng là làm sao để sử dụng nó đây ?
Long Lão cười lăn cười bò, tận tình chỉ dạy hắn cách từ từ truyền công lực vào những cây phi dao, lực hút công lực của phi dao thật là nhiều, nếu Tử Thiên không có công lực thâm hậu và đan dược để liên tục bổ sung thì đã sớm kiệt lực mà từ bỏ rồi.
Gần 2 tiếng sau mới hoàn tất việc truyền nội lực, cuối cùng là phần ấn chú, khác với mọi loại binh khí khác, Thần Phong Phi Dao có một điểm đặc biệt là một khi hoàn thành ấn chú nó sẽ vĩnh viễn chỉ có một chủ nhân cho đến khi người đó chết, người khác cho dù có đánh cắp cũng sẽ không sử dụng được, quả thật là một trân bảo hiếm có, nếu lão chủ tiệm mà biết mình vừa bán một trân bảo với giá trị rẻ bạt thế này chắc chắn sẽ tức muốn hộc máu.
Phải tới canh 2 hắn mới hoàn thành xong mọi việc, bộ phi dao như được thoát khỏi lớp vỏ hạ tiện, lập tức sáng rực lên, bay lượn xung quanh Tử Thiên, tỏa ra hào quang chói mắt, hiện lên một vẻ cao quý không gì sánh được, khác hẳn vẻ cũ kỹ, thô ráp vừa rồi.
Lúc này, Tử Thiên chính là chủ nhân mới của Thần Phong Phi Dao !