Vương Tử Thiên thấy đám người Lữ Dương, Tiêu Quyết tạm thời vẫn ứng phó được thì thở phào, ánh mắt ngưng trọng chuyển lên người ba tên Võ Quân đang đằng đằng sát khí nhìn mình, bảo kiếm trong tay khẽ rung lên từng đợt.
Ba người kia vốn dùng ánh mắt như nhìn con mồi với Tử Thiên lúc này lại trầm trọng ra mặt, bởi họ biết ba chưởng liên kích vừa rồi nếu không có thực lực Tứ Tinh Võ Quân thì không thể đỡ nổi, thế mà lại bị tiểu tử trước mặt dễ dàng tiếp được mà không hề chịu một vết thương.
Thế nhưng ba người cũng không sợ hãi, ba người liên thủ nếu xa luân chiến thì ngay cả Ngũ Tinh Võ Quân cũng không chịu nổi, mà họ tuyệt đối không tin Tử Thiên có thực lực như vậy !
Ba người khẽ trao đổi ánh mắt, nhanh như chớp chia ra ba hướng tấn công tới.
Vương Tử Thiên sắc mặt ngưng trọng cực độ, lấy thực lực của hắn bây giờ muốn đấu với ba người này vẫn là rất miễn cưỡng, trừ khi cho hắn một ít thời gian đột phá tới Cửu Tinh Võ Linh. - Toàn Phong Chưởng ! Phong vân cho ta !
Vương Tử Thiên trầm giọng quát, tay phải toàn lực đánh ra một chưởng, cuồng phong rít gào lao tới trước mặt một gã Võ Ngân Cảnh trưởng lão Thiết Quyền Môn. - Hừ !
Gã trưỡng lão hừ lạnh một tiếng, song quyền cứng rắn va chạm với phong chưởng, chỉ nghe " bành " một tiếng vang dội, gã trưởng lão kia sắc mặt trắng bệch thối lui hơn mười bước, hai mắt đầy khó tin nhìn đôi bàn tay đầy máu và vết cắt.
Một Nhị Tinh Võ Quân như lão đối chưởng với Bát Tinh Võ Linh thế mà lại bị thương rơi vào hạ phong ?
Vương Tử Thiên cũng bị đẩy lui vài bước, đột nhiên cảm thấy sau lưng gió lạnh ập tới, một tên Nhị Tinh Võ Quân khác đã vung quyền đánh tới.
Hắn kinh hãi, Thanh Yêu Quang Lôi trong cơ thể điên cuồng bùng phát, tập trung lực lượng đáp trả lại một quyền mang theo từng tia xích lôi đỏ rực.
Ngay lúc này, Hỏa Lôi Cương Thể được thi triển đến mức tận cùng !
- Ầm !
Song quyền va chạm, trực tiếp đem hai người đều lui chục bước, Tử Thiên kinh huyết trong người nhộn nhạo, nếu không phải hắn có Thanh Yêu Quang Lôi cùng thần quyết tôi luyện nhục thể, chỉ sợ dù hắn thân Hắc Vân Chiến Giáp dưới một đòn vừa rồi ám kình cũng làm hắn bị thương.
Nhưng còn chưa để cho hắn kịp ổn định thân hình, bảo đao của tên Võ Ngân Cảnh còn lại đã chém tới, kình phong sắc bén làm người ta rát cả mặt.
- Đáng chết !
Vương Tử Thiên chửi thầm một câu, thân hình còn chưa ổn định không thể tránh một đao này, đấu khí trong cơ thể sau hai đòn vừa rồi còn chưa kịp khôi phục, lực lượng còn không đầy ba thành lúc toàn thịnh, tuyệt đối không phải chống không nổi một đao này.
Hắn nghiến răng dồn hết sức vào tay cầm kiếm, lôi điện trên thân lại bùng phát !
Tử Thiên không để ý đến bảo đao đang chém xuống, hướng mũi kiếm đâm thẳng vào ngực tên trưởng lão.
Hải Tâm Diễm, toàn lực kích phát !
Thanh Long Cổ Kiếm tràn ra thanh sắc hỏa diễm bao phủ, như một đầu hỏa long không sợ chết lao thẳng tới !
Một kiếm liều mạng !
- Cái gì ? Tên trưởng lão cầm bảo đao kinh hãi, hắn không ngờ đối phương lại muốn cùng hắn liều mạng đến cá chết lưới rách, nhưng lúc này cũng không kịp thu đao về, lão đành phải vận toàn thân đấu khí ngưng tụ thành một tấm chắn trước ngực để phòng hộ. - Keng !
Bảo đao trực tiếp chém lên người Tử Thiên, Đại Phạm Kim Cương Công cảm nhận được nguy hiểm lập tức hộ thể, vết chém xé rách cả hắc bào hắn đang mặc, nhưng lại không thấy tí máu huyết nào bắn ra, tiếp đó là tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên, bảo đao trong tay gã trưởng lão bị một lực phản chấn đẩy văng ra sau. - Phốc !
Vương Tử Thiên yết hầu ngòn ngọt phun ra một ngụm máu tươi, y phục bên ngoài bị xé rách làm lộ ra chiến giáp màu đen bên trong, một kích vừa rồi tuy hắn có Hắc Vân Chiến Giáp đỡ lấy thế đao mãnh liệt, Đại Phạm Kim Cương Công và Hỏa Lôi Cương Thể hồn hậu ngăn bớt lực đạo, nhưng ám kình còn sót lại vẫn đánh cho hắn hộc máu văng xa.
Nghênh chiến ba gã Võ Quân Cường Giả, gần như đã làm Tử Thiên lộ hết toàn bộ thực lực cùng bài tẩy !
- Phập !
Ngay lúc đó, Thanh Long Cổ Kiếm mang hỏa diễm nóng bỏng cũng chém nát đấu khí phòng hộ mà đâm thẳng vào ngực gã trưởng lão, hỏa diễm xanh biếc trên thân kiếm không ngừng thiêu cháy cả một bên ngực lão, thậm chí cả máu tươi bắn ra cũng bị Hải Tâm Diễm đốt thành một làn khói xanh khét lẹt. - A a a !
Đau đớn kinh hoàng làm gã trưởng lão hét thảm một tiếng, hai mắt đỏ rực liều mạng đánh ra một chưởng đẩy tiên kiếm ra ngoài, vết thương sâu vô cùng, lúc này rút kiếm đi lập tức khiến máu huyết trào ra ướt cả y phục của lão.
Người ngoài nhìn vào mà nuốt nước bọt liên tiếp, tràng chiến đấu này . . . quá thảm liệt !
Nhìn vào tuy rằng đều là phép đánh lưỡng bại cầu thương nhưng gã trưởng lão kia hiển nhiên chịu thương tích nặng hơn nhiều !
Vương Tử Thiên khó khăn ổn định lại khí huyết toàn thân đang quay cuồng mà trong lòng cười khổ không ngớt, cùng lúc đối mặt với ba gã Võ Quân đúng là quá khó khăn, vừa rồi hắn liều mạng một kiếm trọng thương nặng gã trưởng lão nhưng đấu khí trong cơ thể cũng bị tiêu hao trầm trọng, nếu còn tiếp tục đánh nữa chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Đám người Tiêu Quyết, Lữ Dương cũng nhìn ra Tử Thiên tuy chưa phải là đèn khô dầu nhưng cũng không dễ chịu gì, Phương Chính cười khổ nói :
- Quá nhiên là quá miễn cưỡng, nhưng có thể đả thương cả Võ Quân Cường Giả, Vương huynh đệ thật là khiến chúng ta hổ thẹn a !
Lương Nhược Mai cũng quay lại nói với trung niên mỹ phụ sau lưng :
- Tiêu Ngọc trưởng lão, lát nữa hi vọng người có thể xuất thủ giúp hắn một tay !
Tiêu Ngọc cười gượng đáp :
- Ngươi cũng quá đề cao ta rồi, nhưng cục thế này ta cũng chỉ có thể tận lực !
Tiêu Ngọc nói cũng không sai, nàng thực lực cũng chỉ là Nhị Tinh Võ Quân, cho dù liên thủ với Tử Thiên theo nàng cũng chưa chắc thắng được ba người kia, hơn nữa nàng còn phải trông chừng Lương Nhược Mai.
Ở bên tràng chiến của sáu gã Võ Hoàng thì càng là thiên địa băng liệt, Lâm Phàm bị Vương Long đè đầu đánh đến toàn thân đầy máu, khổ sở chống đỡ không thôi.
Còn trận chiến giữa Hỏa Yêu Khôi và Bách Sơn Tử thì lại kích thích thị giác hơn cả, hai người đều lấy quyền cước mạnh mẽ đánh đến nhục thân có cảm giác muốn sụp đổ mà vẫn không phân thắng bại.
Chỉ có hai người Diệp Mặc và Thái Ưng Lão Nhân là chiến đấu tương đối cân bằng, Thái Ưng Lão Nhân tuy nói là Nhị Tinh Võ Hoàng nhưng thực lực chân chính thì cũng chẳng hơn Diệp Mặc là bao, hơn nữa đối thủ lại là muốn dựa vào trận chiến để tìm cơ hội đột phá nên càng đánh càng hăng, thành ra hai người lâm vào thế cân bằng, chẳng ai làm gì được ai.
Tử Thiên trong đầu liên tục phân tích tình hình, nếu bây giờ hắn dốc toàn lực liều mạng với đối phương thì ít nhất cũng phải có hai gã trưởng lão theo hắn chầu diêm vương, nhưng cách này tuyệt đối là không thể nào.
Hơn nữa nếu hắn muốn đánh thì phải tốc chiến tốc thắng, nếu không một khi sự tăng phúc của Thái Cực Thất Huyền Biến mất hiệu lực thì hắn càng không có phần thắng.
Cắn răng làm ra quyết định, hắn lấy ra từ trong nạp giới một nắm đan dược đủ màu sắc ném vào miệng nuốt xuống, đấu khí có hơi chút hồi phục, đem Thanh Long Cổ Kiếm chắn trước mặt, pháp bảo tỏa ra một vòng ánh sáng xanh nhàn nhạt đem hắn bao phủ vào bên trong.
Tử Thiên hai mắt đầy nghiêm túc, song thủ chậm rãi thi triển từng đạo ấn quyết, linh khí của thiên địa không ngờ cũng như vậy mà bị ảnh hưởng, đấu khí không ngừng chuyển hóa thành sáu loại màu sắc dung hợp.
Từ trong vô số đạo ấn quyết, một cỗ lực lượng hủy diệt chậm rãi hình thành !
Lúc này 3 gã trưởng lão Thiết Quyền Mộn đã hội lại một chỗ, một tên trong đó ánh mắt có chút ngưng tụ nhìn Tử Thiên, nói :
- Tiểu tử này đang làm cái gì vậy ?
Một tên khác đáp :
- Nhìn như là đang thi triển một đấu kỹ nào đó, hẳn là sát chiêu cuối cùng của hắn rồi !
Gã trưởng lão lúc trước bị Vương Tử Thiên đâm một kiếm sắc mặt cực kỳ dữ tợn, gằn giọng nói :
- Hừ ! Lão phu bất kể hắn đang làm gì, hôm nay hắn đừng mong còn mạng rời khỏi đây !
Hắn bị Tử Thiên đả thương nặng, hơn nữa còn lưu lại một vết rạn trong võ đạo chi tâm, nếu không giết Tử Thiên tu vi sau này chắc chắn sẽ khó tăng tiến.