Sát Thần Ký

Chương 74 - 75 : Ngư Ông Đắc Lợi

Tử Thiên tà hoả điên cuồng chạy khắp ngừoi, hắn mặc dù không có trải qua chuyện nam nữ nhưng bản chất tự nhiên của nam nhân vẫn là có đấy.

Hắn nào có phải thánh nhân, chỉ là một nam tử bình thường mà thôi !

Coi như là thánh nhân, trước mặt là một vị tuyệt sắc băng sương mỹ nữ như Du Tuyết Sang chủ động khiêu khích, chỉ sợ đều muốn sụp đổ tại chỗ a . . .

Hai người thân ảnh không ngừng quấn lấy nhau, y phục trên người càng lúc càng mất trật tự, bất cứ lúc nào cũng có thể rời thân thể mà xuống.

Trong hai người thì Du Tuyết Sang thực lực yếu hơn khá nhiều, lại trong lúc luyện công trúng phải xuân dược, thần trí cơ hồ bị tiêu hao hết, lúc này không ngờ lại chủ động hơn cả, không ngừng giữ chặt lấy nam tử bên cạnh điên cuồng hôn môi, trên người nàng mùi hương dịu nhè làm Tử Thiên thần trí cơ hồ cũng muốn hỏng mất . . .

Không thể không nói một vị băng sương mỹ nhân khi bỏ đi lớp vỏ lạnh lùng bên ngoài mà chủ động hoà làm một với người mình yêu thì so với một cái tuyệt thế vưu vật chủ động khiêu khích người khác còn muốn quyến rũ hơn gấp vạn lần.

Tử Thiên mặc dù trong lòng vẫn còn chút kháng cự nhưng trên cơ bản cũng không khác gì Du Tuyết Sang là mấy, cánh tay rắn chắc càng lúc càng đem nàng siết chặt, bàn tay còn lại run rẩy chậm chạp xuyên qua lớp vãi người ngọc trong ngừoi, làm một số nguyên thuỷ nhất động tác.

Trong động phủ nhất thời tràn ngập xuân ý, chỉ còn lại tiếng hô hấp dồn dập của hai người.

Đến khi bàn tay Tử Thiên xuyên qua lớp áo chạm đến ngọn thánh nữ phong đầy đặn kia, Du Tuyết Sang bởi vì khu vực nhảy cảm bị xâm phạm vẫn là không nhịn được rên lên một tiếng, một giọt lệ từ trên khoé mắt rơi xuống.

Tử Thiên từ trong mê tình thấy vậy bên tai đột nhiên nổ ầm một tiếng, giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh làm cho choáng váng, nhất thời lấy lại một chút thanh tỉnh.

Hắn vội vàng cắn mạnh vào môi mình một cái, liều mạng dùng đau đớn cưỡng ép mình từ trong mê tình tỉnh lại, luống cuống đem cánh tay không an phận của mình rút ra ngoài. - Thanh Liên Đài !

Tử Thiên lúc này bất chợt liền nhớ tới công dụng của Thanh Liên Đài mình chiếm được, có thể đem thần trí của mọi người đồng dạng làm cho an lạc tới, mọi cảm xúc đều có thể điều hoà, liền vội vàng đem nó lấy ra ngoài. - Di ? Ngươi vậy mà đoạt được Thanh Liên Đài ? Vì cái gì không nói sớm ? Hai ngươi các ngươi chỉ cần ngồi lên Thanh Liên Đài đồng thời vận công tu luyện liền có thể đem dục hoả áp chế xuống đồng thời điều hoà âm dương nhị khí trong cơ thể rồi đi !

Nam tử hồn nhiên không để ý tới mình chính là kẻ gây ra tội, vẫn là cao hứng bừng bừng nói.

Tử Thiên vội vàng làm theo, chỉ thấy mình dục từ không áp chế nổi từ từ điều hoà lại, âm dương nhị khí trong cơ thể cũng theo đó cân bằng, mà Du Tuyết Sang cũng chậm rãi thoát khỏi xuân tình, tiếp tục liên hoá năng lượng của Hoàng Cực Vô Lượng Tâm.

Tử Thiên thì chậm rãi rời khỏi Thanh Liên Đài, nếu hắn tại một chỗ cùng luyện hoá Hoàng Cực Vô Lượng Tâm chỉ sợ liền có thể đột phá tới Võ Quân, nhưng làm vậy Du Tuyết Sang thực lực tăng lên cũng sẽ cực kỳ hạn chế, đây dù sao cũng là đồ của nàng, hắn như thế nào có thể chiếm tiện nghi như vậy ?

Nam tử đột nhiên cảm thấy có một đạo ánh mắt lạnh như băng bắn tới chỗ mình, làm hắn không nhịn được nổi da gà, vội vàng bày ra một cái bộ dạng “ ta cái gì cũng không có nhìn thấy “, hai mắt nhìn thẳng lên trời, tựa hồ đang đánh giá mây trời vậy . . .

Tử Thiên trong đầu đang suy nghĩ làm sao đem tên này lăng trì tùng xẻo, bước chân đang đi tới đột nhiên ngưng lại, một chưởng đánh vào góc khuất của động phủ, quát lên : - Cút ra đây !

Hơn 10 đạo thân ảnh từ trong đó bay ra, ánh mắt có chút kinh dị nhìn hắn, một tên khẽ kêu lên :

- Tiểu tử này thế mà phát hiện ra thuật ẩn thân của chúng ta ?

Tử Thiên sắc mặt trầm xuống đáng sợ, tay cầm kiếm khẽ run lên, cặp mắt nâu hổ phách không ngừng đánh giá đám người mới đến.

10 người này đều rất trẻ, nhưng tu vi lại cao đến doạ người, yếu nhất cũng là Võ Linh Bát Tinh, mạnh nhất lại là Lục Tinh Võ Quân, kẻ nào cũng khí độ bất phàm, tuỳ tiện chọn ra một người cũng có thể xưng là thiên kiêu chi tử trong bất cứ môn phái nào ở Ô Long Đế Quốc.

Tử Thiên trong bụng hoảng sợ không ngớt, tuổi của những người này bất quá nhiều hơn hắn 1, 2, như thế nào đạo hạnh lại khủng bố như vậy, tuyệt đối không có khả năng là đệ tử trong phạm vi Ô Long Đế Quốc.

Đám người kia dĩ nhiên là Thiên Vương Giáo đệ tử, bất quá vừa rồi họ tự biết thực lực của mình không có khả năng chính diện tranh đoạt Thanh Liên Đài, chỉ có thể ẩn nấp một chỗ chờ thời cơ, nhưng khi Tử Thiên liều mạng kịch chiến với Địa Tâm Viêm Long Tích dẫn đến trùng kích to lớn, ngay cả họ cũng không dám nán lại, vội vàng rút đi, cuối cùng thiên tân vạn khổ mới tìm ra vị trí của Tử Thiên.

Nhưng 10 người không ngờ lực lượng linh hồn của Tử Thiên lợi hại đến vậy, cả bọn còn chưa kịp làm gì đã bị hắn phát giác.

- Tiểu nam nhân này thực lực đã không tệ, dung mạo lại tuấn tú, thật là làm người ta hâm mộ a !

Một giọng nữ tử vũ mị vang lên, đầy tính khiêu khích muốn người khác phạm tội.

Tử Thiên hai mắt phát lạnh, nhìn về phía nữ tử xinh đẹp như vưu vật kia, nhất thời phát hiện ra thực lực Tứ Tinh Võ Quân của nàng, mày kiếm không khỏi cau lại nói : - Các vị, các ngươi là có ý gì ?

Vừa nói hắn vừa liều mạng vận chuyển Đại Phạm Kim Cương Công và Thái Thanh Thập Bát Công chữa trị thương thế, tận lực vì mình khôi phục một chút chiến lực. - Ngươi là đệ tử Thiên Sinh Môn ?

Một bạch y nam tử tuấn dật từ trong đám người đi ra, giọng nói mơ hồ đã có chút lãnh ý.

Nam tử kia hiển nhiên là Bàng Hạo, có điều Tử Thiên cũng không bị vẻ ngoài của y đánh lừa, bởi vì bằng vào lực lượng linh hồn, hắn dễ dàng nhận ra nam tử này chính là người có thực lực mạnh nhất trong đám người kia, tu vi đạt tới Lục Tinh Võ Quân.

Mà đám người nghe đến ba chữ Thiên Sinh Môn lập tức sắc mặt trở nên vô cùng âm trầm, sát khí nhanh chóng ngưng tụ.

Một cái nam tử lực lượng khẽ cười lạnh nói :

- Đã là đệ tử Thiên Sinh Môn, căn bản giết không cần hỏi ?

Nếu mà đám người này mà biết trước mặt họ bây giờ chính là thiếu tông chủ mà họ cho là đã chết không biết sẽ có cảm tưởng gì ?

Đáng tiếc nếu là Sư Vương Đường Chấn đích thân dẫn đội thì có lẽ sẽ nhận ra Tử Thiên, mặc dù không hoàn toàn chắc chắn cũng sẽ không tuỳ tiện động thủ.

Hai bên vốn nên là bằng hữu đồng môn, nay lại trở thành sinh tử chi địch.

Tử Thiên biến sắc, trong lòng băng giá, 10 tên kia thì có tới 7 người là Võ Ngân cảnh, đừng nói lúc này hắn đang trọng thương, coi như là thời đỉnh phong cũng chỉ có bái tạ cam phong.

Nhất là bạch y nam tử kia gây cho hắn một loại áp lực mạnh mẽ, e rằng chỉ cần mình y tiến lên cũng đủ khiến cho hắn nhức đầu.

Mặc dù nếu trừ phi là Tử Thiên hắn muốn chết nếu không thì dưới Võ Hoàng cơ hồ rất khó kẻ nào giết được hắn, coi như đám người trước mắt này cũng không được, dù là hắn thực lực suy yếu rất nhiều nhưng chỉ cần là hắn muốn chạy, liều mạng mở ra Sát Thần Lực hoặc thiêu đốt máu Cổ Phượng chạy trốn liền không có vấn đề.

Nhưng Du Tuyết Sang đâu này ?

Thực lực của nàng so với hắn chỉ sợ còn yếu hơn không chỉ một bậc, căn bản không có khả năng từ trong tay đám quái thai này trốn thoát.

- Tiểu tử ! Ngươi gặp rắc rối !

Nam tử linh hồn nhàn nhạt quét đám người Bàng Hạo nhất nhãn, nói.

Bình Luận (0)
Comment