Sát Thần Ký

Chương 78 - 79 : Phong Hành Du Ảnh Bộ - Diệt Sát Tam Ấn

Bàng Hạo hai chân khẽ động, giống như là lui về sau một bước, nhưng thân hình lại nhanh như chớp biến mất tại chỗ, tốc độ làm người khác hoa cả mắt.

Cố Bách Chu ánh mắt hơi loé, cười khổ nói :

- Tên này thế mà luyện thành tầng thứ hai của Phong Hành Du Ảnh Bộ ! Vậy coi như Võ Hoàng sơ cấp cũng không giết nổi hắn !

Lâm Giai trầm trọng gật đầu, nói :

- Đây cũng là bởi hắn vừa mới tu thành tầng thứ hai, nếu không Tam Tinh Võ Hoàng cũng không lưu hắn lại được !

Phong Hành Du Ảnh Bộ chính là thân pháp do giáo chủ tiền nhiệm Vương Tử Quân sáng tạo, chú trọng tốc độ kinh người, thân pháp như mị ảnh, vốn nhìn giống như là lùi lại nhưng thực ra là tiến lên hoặc ngược lại, thiên biến vạn hoá làm rối loạn kẻ địch.

Có thể đem loại thân pháp độc đáo đến khó tin này sáng tạo ra, cũng đủ tưởng tượng ra thiên phú của Vương Tử Quân kinh khủng như thế nào, nếu không phải hắn mất sớm, tuyệt đối có hi vọng đạt tới cảnh giới năm đó của Sát Tinh Lão Quỷ.

Tử Thiên kinh hãi, tốc độ của Bàng Hạo ngay cả hắn cũng xa xa không đuổi kịp, chỉ thấy được cái bóng mờ, một chưởng im lìm không một tiếng động đã đánh thắng tới trước ngực.

Hắn lúc này căn bản không kịp né tránh, đành liều mạng thúc dục Đại Phạm Kim Cương Công hộ thể, thân thể không ngừng tràn ra một luồng kim quang nhàn nhạt.

Nhưng đấu khí phòng vệ của hắn còn chưa kịp hình thành xong, lồng ngực đã truyền đến một cơn đau đớn đáng sợ, thậm chí ngay cả Hắc Vân Chiến Giáp trước ngực cũng chấn động kịch liệt, kim quang trên người bị đánh tan thành từng mảnh.

Tử Thiên thân hình bay ngược về phía sau, máu tươi trong miệng cuồng phun, hắn có thể cảm nhận xương lồng ngực của mình đã bị gãy ko ít, nếu không phải Hắc Vân Chiến Giáp cản bớt lực đạo, lại có thân thể Tôi Tuỷ đại viên mãn, chỉ sợ một chưởng này đủ đánh cho lồng ngực của hắn phải sụp đổ.

Một chưởng này nhìn như vô lực nhưng lại chấn động hắn suýt nữa ngất đi, thiếu chút nữa đem lục phủ ngũ tạng của hắn đánh nát.

Bàng Hạo trên mặt cũng toát ra vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới người này trúng một chưởng của mình còn có thể sống sót, nhưng cũng không cho Tử Thiên cơ hội thở dốc, nhanh như chớp đánh ra một chưởng, trong tay không biết từ lúc nào đã ngưng tụ thành một đạo hắc ấn, sát khí diệt thế từ trong đó tràn ra giống như một thanh gươm đã chém qua ngàn vạn nhân mạng. - Đồ Nhân Ấn !

Một ấn này, chỉ mang theo một cỗ sát khí không chết không ngừng, chết cũng phải lôi đối phương chết theo !

- Đồ Nhân Ấn ? Bàng Hạo vậy mà đã tu thành thức đầu tiên trong Diệt Sát Tam Ấn của tiên tổ ?

Chu Thông thần sắc khó tin, hai mắt có chút sùng bái nhìn đạo hắc ấn. Đây cũng không phải vì Bàng Hạo đem bộ chưởng ấn này luyện thành mà ngưỡng vọng, có điều bộ Diệt Thế Tam Ấn này thế nhưng lại là đấu kỹ thành danh của Sát Tinh Lão Quỷ lưu lại, điều này làm hắn không thể không sùng kính.

Truyền thuyết nói rằng năm đó Sát Tinh Lão Tinh tiến nhập sát đạo, cơ hồ đã giết đến phát cuồng, cả Trung Châu hoá thành biển máu, thây chất như núi.

Sau này đem sát khí kinh khủng cùng tuyệt học một đời sáng tạo ra tam ấn, một đường giết chóc đến tận không gian của Viễn Cổ Bát Tộc, về sau Võ Thánh trong Trung Châu không ai có thể tiếp nổi của hắn một ấn này.

Khi y luyện thành viên mãn, đến cả tộc trưởng của bát tộc cũng ăn không ít đau khổ, tộc trưởng của Kỷ tộc trực tiếp bị đánh tử vong, thậm chí nghe nói nếu không phải vị Võ Thiên còn lại của đại lục kia xuất thủ ngăn trở, ít nhất đã có thêm một vị tộc trưởng bỏ mạng.

Về sau hai gã đệ nhất siêu cấp cường giả của đại lục đánh nhau tới trời long đất lở, từng chưởng đánh ra cơ hồ làm chấn động vòm trời, giống như tận thế làm sinh linh nơm nớp lo sợ.

Cảnh tượng không khác gì địa ngục trần gian !

Về sau Sát Tinh Lão Quỷ càng đánh càng hăng, lực đạo không kiểm soát trực tiếp đánh nát cả một vùng không gian của Viễn Cổ Bát Tộc, mặc dù sau cùng bị vị Võ Thiên kia dùng xa luân chiến mài chết, nhưng cũng đánh cho đối phương suýt đi đời nhà ma, thiêu đốt thân thể phong ấn vị Võ Thiên cuối cùng của đại lục vào nơi cao nhất của phiến thiên địa.

Mặc dù đấu kỹ này không thất truyền, nhưng muốn luyện thành lại quá khó, chỉ có loại người lấy giết chóc làm thú vui như Sát Tinh Lão Quỷ mới luyện được tới đại thành, hơn nữa tư chất cũng phải cực kỳ nghịch thiên.

Coi như là Thiên Vương Giáo anh tài đông đúc cũng không có mấy người tu luyện thành công, bởi vì lệ khí của nó quá nặng, Bàng Hạo chẳng qua cũng chỉ là lấy ngộ tính siêu phàm lĩnh ngộ một phần, miễn miễn cưỡng cưỡng đạt tới nhập môn, nhưng nếu không gia tăng tính hiếu sát, chỉ sợ thành tựu cả đời của môn chưởng ấn này cũng chỉ tới đây.

Nhưng dù vậy Tử Thiên cũng cảm nhận được nguy hiểm trùng trùng, hắn có một loại cảm giác, chỉ cần đạo chưởng ấn này đánh lên người mình, coi như hắn mạng lớn không chết, chỉ sợ cũng mất nửa cái mạng.

Hắn mặc kệ thân hình còn chưa kịp ổn định, thủ ấn trong tay đã điên cuồng biến đổi, trong chớp mắt vậy mà ngưng tụ ra hai đạo tử ấn thần bí, nhưng Tử Thiên căn bản không có dừng lại, cắn răng tập trung đấu khí toàn thân ý muốn ngưng tụ ra một đạo tử ấn thứ ba.

Thiên La Tử Ấn vô cùng khó luyện, muốn tạo thành một đạo thủ ấn tiếp theo đều tốn vô số thời gian cùng sức lực, Tử Thiên trong vòng nửa năm vừa học luyện dược vừa luyện thể lại còn có thời gian luyện thành hai đạo Thiên La Tử Ấn đã là sự tình rất không hợp thói thường rồi, nhưng bởi vì tu vi sau đó chậm chạp không tăng tiến, rốt cuộc không làm sao ngưng tụ ra đạo tử ấn thứ ba.

Bây giờ có lực lượng của Sát Thần Lực và Cổ Phượng chi huyết, hắn không thể không liều mạng thử một lần !

Vô số đạo tử quang cực kỳ khó khăn ngưng kết thành một đạo tử ấn tràn đầy văn tự cổ xưa, nhanh như chớp bay vào lòng bàn tay của Tử Thiên.

- Thiên La Tử Ấn – Tam Trọng Ấn !

Tử Thiên gầm lên một tiếng, một chưởng đánh ra, ba đạo tử ấn đột nhiên phóng đại, giống như lôi điện hung hăng va vào Đồ Nhân Ấn của Bàng Hạo.

Hai cỗ lực lượng bài sơn đảo hải kịch liệt va chạm, nhất thời chấn động đến cả vách đá cũng muốn tan vỡ.

Nếu là một đối một mà nói, coi một đạo Thiên La Tử Ấn có mạnh gấp đôi cũng có thể dễ dàng bị Đồ Nhân Ấn đánh nát.

Nhưng đây lại là ba đạo cũng liên hợp công kích, uy lực gia tăng không chỉ gấp ba lần, vậy mà miễn cưỡng có thể ngang ngửa giao phong với Đồ Nhân Ấn.

Đột nhiên 4 đạo thủ ấn dừng lại công kích, giống như những ngôi sao lấp lánh giữa trời đêm nháy mắt bị đông cứng lại trong u tĩnh.

Nhưng sự yên tĩnh này chỉ kéo dài trong vòng một hơi thở, bởi vì ngay sau đó cả bốn đạo thủ ấn lập tức bạo liệt thành vô số tử quang cùng hắc quang bay tán loạn khắp nơi. - Oa !

Tử Thiên và Bàng Hạo hai người đồng loạt kêu to một tiếng, thân hình thoát lực phun ra một ngụm máu tươi, lui ra ngoài gần chục trượng, chỉ thấy kinh mạch toàn thân đau đớn muốn nổ tung.

Lực lượng của một đòn toàn lực của hai người quả nhiên đáng sợ, trực tiếp đem tàn hồn còn sót lại của vị Võ Hoàng kia chấn vỡ, chỉ còn lại một đạo tiếng cười thê lương lại có chút giải thoát.

Mấy người Lâm Giai, Cố Bách Chu vốn đang đứng mục quang vậy mà cũng thấy khí huyết trong người xộn xạo, suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi.

Tử Thiên thương thể lúc trước càng thêm nặng, khắp người đều là máu, một cỗ mệt mỏi chưa từng có ập đến, nhưng hắn mạnh mẽ cắn môi, dùng đau đớn ép mình không mất đi ý thức.

Máu cổ phượng tăng phúc còn 20 tức !

Đột nhiên ánh mắt của hắn sáng lên, thân hình không hiểu có sức lực từ đâu ra bay vọt lên, nhanh như chớp xuất hiện trước mặt Bàng Hạo, Thanh Long Cổ Kiếm toàn lực điên cuồng đâm ra, cơ hồ muốn đem luồng ngực của đối phương xuyên thủng.

Một lăng không quang trụ như giao long xuất hải chém tới !

Bàng Hạo kinh hãi tới cực điểm, hắn vừa rồi bị thương cũng không phải nhẹ, đứng vững còn khó khăn, tên kia đào đâu ra một điểm sức lực mà nhảy tới tấn công mình ?

Nên nhớ hắn vốn là thân mang trọng thương nha !

Tên quái vật này !

Bàng Hạo lúc này làm gì còn thời gian hay sức lực để đánh trả hay né đòn, vội vàng lấy từ trong người ra một đạo hộ thân thạch phù, dùng lực bóp nát.

Mũi kiếm vốn chỉ còn cách ngực Bàng Hạo mấy thước, không ngờ kêu lên một tiếng trầm đục, vậy mà không tiến thêm được chút nào, giống nhưu bị một bức tường vô hình ngăn lại.

Tử Thiên sắc mặt trắng bệch, liên tiếp lui ra ngoài, oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, không nghĩ tới tốc độ bay đi so với trước còn nhanh hơn gấp ba lần.

Bàng Hạo cũng chẳng khá hơn gì, mặc dù có hộ thân thạch phù cản bớt lực đạo nhưng vẫn bị chấn động bị bay thẳng ra ngoài như đằng vân giá vũ, miệng điên cuồng phun máu như mưa.

Cố Bách Chu trợn tròn mắt, cố nén cảm giác như mộng ảo trước mặt bay lên đỡ lấy thân hình Bàng Hạo, cười hắc hắc nói :

- Bàng sư đệ ! Thật uy phong a !

Tên khốn kiếp này không ngờ vẫn còn tâm trạng chọc ngoáy người khác . . .

Bàng Hạo một bụng nghẹn khuất không chỗ phát tiết, lại nghe mấy thấy lời nói chướng tai của Cố Bách Chu không khỏi giận tím mặt, suýt nữa hôn mê bất tỉnh, một bộ dạng chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống y.

Đám người Lâm Giai cố nén cười chạy tới, vội vàng đem một viên đan dược nhét vào miệng Bàng Hạo, lúc này khuôn mặt hắn mới có chút huyết sắc, thì thào nói : - Khinh địch rồi !

Một câu này của hắn cơ hồ dùng toàn bộ sức lực mà nói, có chút gì đó tự giễu cùng xấu hổ.

Cố Bách Chu cười nói :

- Hắc hắc ! Bàng sư đệ không cần nổi nóng, để chúng ta lên bắt tiểu tử kia lại chẳng phải xong rồi sao ? Dù sao hắn lúc này cũng không còn được nửa cái mạn . . . vân vân . . . chờ một tý . . . người đâu ?

Mọi người nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, đã chẳng còn thấy bóng dáng của tên kia đâu, ngay cả nữ tử ngồi trên Thanh Liên Đài cũng biến mất không còn thấy tăm hơi. - Ha ha ! Thống khoái ! Thứ lỗi Tử Thiên không phụng bồi nữa ! Hẹn ngày sau tái chiến !

Tiếng cười khó khăn từ phía xa vọng tới, Bàng Hạo hai mắt dại ra, hồi lâu mới nổi cơn thịnh nộ, lửa giận công tâm phun ra một câu chửi tục :

- ĐCM !

Trên trán hắn nổi đầy gân xanh, thất khiếu bốc khói, hôm nay nghẹn khuất quả thật còn nhiều hơn cả đời hắn cộng lại, bị một tên Cửu Tinh Võ Linh đã trọng thương đánh tời bời đã không nói, lại còn bị hắn lợi dụng lực đánh của mình tăng tốc cứu người chạy thoát trong một sát na mọi người không để ý, ngay cả Thanh Liên Đài cũng đem đi mất.

Bây giờ đuổi theo ? Đuổi cái rắm ! Trong thạch động có mấy chục cái địa đạo, ngươi biết hắn chạy đi đâu sao ?

Nếu lỡ một người thực lực hơi kém gặp phải hắn, không phải là đưa đầu cho đao phủ chém sao ?

Nghĩ tới sau khi không công mà về lại phải báo cáo kết quả với Đường Chấn, với tính cách của lão gia tử ngài mà không nổi cơn thịnh nộ mắng bọn hắn tới gà bay chó chạy mới là chuyện lạ . . .

Cố Bách Chu, Chu Thông mấy người cũng nhớ tới chuyện này không khỏi mặt mày méo xẹo, đầu đầy mồ hôi.

Nhất thời không khí trong thạch động trầm xuống đáng sợ.

- Rút !

Bàng Hạo thở dài, rốt cuộc ổn định lại tâm tình, nặng nề dẫn cả đám người rời đi.

- Vừa rồi tên hỗn đản kia tự xưng tên mình là Tử Thiên, vậy mà lại trùng tên với thiếu tông chủ, lá gan cũng thật lớn a . . .

Chu Thông vừa đi vừa nói, có chút bất đắc dĩ.

Bình Luận (0)
Comment