Dương Thiên tâm vốn đã loạn như ma, nhìn hai con hàng này hung hăng càn quấy trước mặt mình không kiêng nể gì thì tức giận tím mặt, lúc này hắn có muốn thoái thác cũng không được, đành phải nói :
Nếu đã ý các vị bằng hữu như vậy, tại hạ cũng không còn gì để nói ! Thiên Sinh Môn hôm nay là chủ nhà, vậy trận đấu tiên cứ để cho chúng đến tiếp đãi ! Tường Uyển ngưoi ra đi !
Lần này đám tiểu tử của Thất Mạch Hội Võ nửa năm trước căn bản không đủ dùng, chỉ có thể điều động thủ tịch đệ tử thời gian tu hành đã lâu ra chiến đấu.
Mà Tường Uyển là một trong số đó, tu vi đạt tới Lục Tinh Võ Linh, thực lực trong lớp đệ tử của Thiên Sinh Môn có thể xếp vào top 5 !
Trước đây rất hiếm có chuyện ngay trận đầu đã có tông phái cho thủ tịch đệ tử xuất trận, Dương Thiên cũng là muốn mượn thế chủ nhà đánh tan nhuệ khí của đám ngừoi kia.
Tần Phiêu Miểu nhìn Tường Uyển một chút, khoé miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nói :
- La Tiêu ! Ngươi lên !
La Tiêu là một nam tử có thiên tư cực cao trong đám đệ tử Trường Sa Đường, bàn chân khẽ điểm một cái, thân hình giống như ánh chớp lao thẳng đến trước một Tường Uyển.
Mọi ngừoi lặng lẽ lui về phía nhường ra một khoảng đất rộng rãi cho hai ngừoi giao chiến.
Hai người đưa mắt đánh giá đối phương một chút, không nói một lời ôm quyền lịch sự, liền lập tức xông vào tấn công đối phương.
Tường Uyển rút ra pháp bảo của mình là một thanh trường kiếm, giũ ra điểm điểm hào quang, hoá thành vô số vòng sáng hướng La Tiêu bao phủ xuống.
Dương Thiên trong mắt lộ ra một tia tán thưởng, cười nói :
- Không tồi ! Lạc Hoa kiếm pháp của Tường Uyển đã đạt tới tiểu thành rồi !
Liêu Hoa Tử mặt đầy vinh quang, cừoi đắc ý nói :
- Ha ha ! Chưởng môn sư huynh ! Tường Uyển là đại đệ tử của Lục Trúc kỳ ta, thiên tư của hắn rất tốt ! Có hi vọng trở thành Võ Vương !
La Tiêu hai mắt lộ ra vẻ khinh thường, hai tay kết ấn, đánh ra một chưởng, quát :
- Thiên Bằng Ấn !
Một cái đại thủ ấn to lớn lập tức quỷ dị hiện ra, mạnh mẽ phá tan toàn bộ vòng sáng trước mặt, đánh thẳng về phía Tường Uyển.
Tường Uyển sắc mặt đại biến, lúc này không còn kịp né tránh, chỉ có kêu lên một tiếng đau đớn, bị đại thủ đánh cho bay ra mấy chục trượng, trong miệng phun ra máu tươi, nằm bẹp trên mặt đất hồi lâu cũng không thấy đứng dậy.
La Tiêu ánh mắt khinh bỉ không hề dấu diếm, kiêu ngạo đi về chỗ.
Liêu Hoa Tử sắc mặt âm trầm vung tay một cái, đem Tường Uyển thân hình mang về phía sau, không nói một lời.
Tần Phiêu Miểu cười tới xuân phong đắc ý, ôm quyền nói :
- Dương chưởng môn ! Đã nhường nhịn rồi !
Nhường . . . nhịn ? Nhường cái bà nội ngưoi !
Dương Thiên khuôn mặt càng lúc càng khó coi, Tưởng Uyển chính là đệ tử thực lực đứng hàng thứ ba trong tổng số các đệ tử nội môn, vậy mà ngay cả một chiêu của La Tiêu cũng không tiếp được, đây là chuyện ?
La Tiêu kia ngoài mặt chỉ có thực lực Ngũ Tinh Võ Linh nhưng thực ra lại ẩn dấu tu vi Bát Tinh Võ Linh, thực lực như vậy cũng chỉ có đại đệ tử thủ tịch của Thanh Minh kỳ là Lệ Thí Vũ mới thắng nổi y.
Ừ, nếu chỉ như vậy thì cũng còn dễ nói, mặc dù có chút mất mặt nhưng ít ra cũng không có gì đáng lo về kết quả chung cuộc.
Nhưng đằng này La Tiêu cũng không phải là tên mạnh nhất trong đám đệ tử của Trường Sa Đường, thực lực của hắn bất quá chỉ là miễn cưỡng đặt chân vào top 5 mà thôi !
4 ngừoi còn lại tuỳ tiện chọn ra một ngừoi cũng có thể dễ dàng hạ hắn !
Đặc biệt là 3 tên nam tử đứng phía sau Tần Phiêu Miểu, thực lực của bọn hắn mạnh tới mức ngay cả một số trưởng lão cũng phải dè chừng.
Thực ra trong tâm hắn cũng biết rõ lần luận bài giữa các đệ tử này Thiên Sinh Môn căn bản không có lấy 1 phần thắng, nhưng hắn vẫn liều mạng một lần bởi vì năm ngày trước 2 trong số bốn đệ tử ưu tú nhất trong Thất Mạch Hội Võ vừa rồi đã trở về, chính là Tuấn Khải và Tiêu Quyết.
Nếu là bình thường hắn cũng lừoi để ý trong lúc nước sôi lửa bỏng này, nhưng Tiêu Quyết lại nói ra một câu làm cả 7 thủ toạ trực tiếp hoá đá, thậm chí Liêu Hoa Tử vì quá kích động mà từ trên ghế ngã lăn xuống. - Vương Tử Thiên Vương sư đệ lúc này đã là Cửu Tinh Võ Linh, hơn nữa ta tận mắt nhìn thấy hắn từng chém giết qua Võ Quân cường giả !
Kỳ thực Tiêu Quyết hắn nói rất nhiều, nhưng 7 vị thủ toạ nào có tinh thần nghe hắn lảm nhảm, bởi bọn hắn đích thực là đã không còn linh giác nữa rồi !
Nửa năm . . . ừm từ Võ Sư đỉnh cấp vọt thẳng lên Cửu Tinh Võ Linh, nghĩ đến điều này thôi cũng đủ làm Dương Thiên da đầu tê dại, chỉ thấy trước mặt trời đất quay cuồng suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Tổ bà nó ! Nửa năm qua tiểu tử rốt cuộc đã ăn phải thứ thiên tài địa bảo gì ? Làm sao có thể tiến cấp như ngồi như hoả tiễn bay lên như vậy ?
- Ta . . . trời ạ! Tiêu Chính Văn không thèm để ý tới hình tượng nhảy dựng lên, cuồng loạn kêu gào : “ Đcm . . . ta xong rồi ! Ta . . . mẹ của ta ơi ! Ta . . . ta ta đau quá mẹ ơi ! “.
Hai tên đệ tử bên dứoi liền được một phen đại khai nhãn giới !
Nhưng câu nói tiếp theo của Tiêu Quyết liền triệt để làm cho cả đám bạo tạc :
- Nhưng Vương sư đệ lúc này đang gặp nguy hiểm vô cùng ! Mong các vị sư bá nhanh chóng đến cứu viện !
Hà Sơn đạo nhân nhảy dựng lên như có đinh dưới mông, Liêu Hoa Tử trên mặt nổi gân xanh vỗ bàn, Lương Chính đạo nhân trâu bò trực tiếp đá bay cái ghế đang ngồi, Tiêu Chính Văn thì há mồm chửi má nó . . . - Đồ hỗn trướng !
Mấy lão gia hoả kia lập tức giống như ăn phải xuân dược, giận tím mặt đứng bật dậy, Dương Thiên Dương đại chưởng môn thân hình như mũi tên rời khỏi nỏ lao tới túm cổ Tiêu Quyết, hét tới hắn một đầu đầy nước bọt : - Mẹ kiếp ! Đồ hỗn trướng nhà ngươi làm sao không nói sớm ? Hắn ở đâu ? Tình hình thế nào ? Nói mau !
Tiêu Quyết trong bụng thầm chửi như điên : “ Bà nội nó, các ngươi còn có mặt mũi ở đây gào thét với lão tử ? Còn không phải vì các ngươi ngay cả một tấm hộ thân ngọc phù cũng không cấp cho sư đệ của ta sao ? “.
Nhưng rồi hắn cũng phải vội vàng kể sạch ra.
Dương Thiên cơ hồ gấp đến không thể gấp hơn, hung hăng ném Tiêu Quyết sang một bên, tiện thể đá bay Tuấn Khải đang cản đường cản lối trước mặt, một bộ dạng tiên phong đạo cốt thường ngày hoàn toàn biến mất, giống như trâu điên lao thẳng tới nơi các vị thái thượng trưởng lão đang bế quan, không ngại thân phận trực tiếp đem cửa động đụng nát !
Đám đệ tử nhìn thấy một màn này mà choáng váng đầu óc . . . mẹ nó, chưởng môn hôm nay làm sao vậy ? Như thế nào cùng thằng điên cũng không khác là mấy a !
3 vị lão gia hoả đang bế quan ù ù cạc cạc không hiểu ra sao, giận tím mặt rống to một hồi, chấn cho cả Thiên Sinh Môn chúng đệ tử thêm một trận mê muội.
Dương Thiên hồn nhiên không để ý tới việc làm vô lại của mình, mặt dày vô sỉ vậy mà chính khí lẫm liệt mắng ngược trở lại như té tát, cơ hồ muốn dùng nước miếng đem ba vị thái thượng trưởng lão dìm chết.
Bà ngoại nó ! Đệ tử quý của ta đang cửu tử nhất sinh, ba lão bất tử các ngươi còn có tâm trí ngồi đây bế quan ? Nếu không phải còn coi các ngươi là trưởng bối, chỉ sợ ta đã trực tiếp lôi cổ ba lão gia hoả các ngươi ra ngoài rồi !
Dương đại chưởng môn căn bản là không chịu nói lý lẽ, trâu bò đổi trắng thay đen, ngay cả mắt cũng không thèm chớp một cái, đem chuyện mình vừa “ phá nhà “ người ta trực tiếp quăng ra sau đầu, ngược lại còn rống lên như vịt đực, làm mấy vị đệ tử đứng gần đó con ngươi kinh dị hầu như bắn ra khỏi tròng mắt !
Ba vị thái thượng trưởng lão mới nghe cũng là ngây ngẩn cả ngừoi, đột nhiên có một loại xúc động muốn phun ra mấy ngụm máu tươi !
Mẹ kiếp !
Ngươi tự nhiên xông vào phá nát cửa động, quấy rầy chúng ta bế quan, nay lại còn dám bày ra cái bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi đó để sai sử chúng ta ?
Nơi nào có cái đạo lý như vậy ?
Ngươi cho rằng ngươi làm chưởng môn thì rất giỏi hả ? Là chưởng môn thì muốn làm gì thì làm à ?
Nhưng để cho mấy tên đệ tử kia lại được mở rộng tầm mắt chính là ba vị lão gia tử vốn đã xắn lên tay áo, giận tới đầu nổi đầy gân xanh, chuẩn bị xông vào liều mạng với Dương đại chưởng môn, thì đột nhiên chết đứng hồi lâu, sau đó bỗng chốc cũng hoá thành mãnh ngưu lao thẳng ra ngoài, một bộ dạng kích động tới điên rồi.
Dương Thiên Dương đại chưởng môn lập tức thể hiện uy quyền giáo chủ của mình, đám đệ tử, trưởng lão bị hắn xua tới gà bay chó chạy, còn chưa hiểu ra sao đã bị hắn rống tới đầu óc u mê, vội vàng nhắm mắt đưa chân chạy như bay.
Dương đại chưởng môn lần này xuất thủ thật sự rất lớn, trực tiếp phái một vị thái thượng trưởng lão tu vi Thất Tinh Võ Vương, hai vị trưởng lão Bát Tinh Võ Hoàng, hai vị Tam Tinh Hoàng, cùng với 10 vị Quân cấp chạy như điên tới khu mô phủ của vị Võ Hoàng kia.
Lúc này Dương Thiên quả thật ngay cả tâm muốn đem Địa Tâm Viêm Long Tích hung hăng chặt ra làm mấy khúc cũng có rồi, nếu không phải còn phải tiếp đãi tứ đại chính giáo kia thì hắn đã sớm tự mình lao tới lật tung cả khu mộ phủ chết tiệt kia lên rồi đem đồ súc sinh nửa rồng nửa rắn kia đem nướng lên nhắm rượu . . .
Cũng bởi vì một câu nói của Tiêu Quyết mà hắn mới có gan chấp thuận chuyện luận bàn giữa các đệ tử, nếu không hắn thà bịa ra một cái lý do trên trời dứoi đất nào đó cũng tuyệt đối không chịu chấp thuận.
Nào ngờ khi quân tiếp viện tới chỗ nào mặc dù đã đào cả 3 tấc đất lên cũng không tìm thấy 2 ngừoi Tử Thiên và Du Tuyết Sang, làm Dương Thiên mặt mày trong nháy mắt biến thành màu gan lợn.