Nhìn đám người chật vật chạy trốn, Tiêu Trần Vũ cười đắc ý một tiếng, từ sau lưng hắn bỗng nhiên hiện ra một bóng ngừoi cao gầy, hắc bào che kín cả khuôn mặt, nhưng đám người Ngũ Đại Hộ Pháp lúc trước lại không thể phát hiện ra y đã đến đây từ lúc đầu. - Kỳ Lương sư thúc ?
Tiêu Trần Vũ tuỳ ý nói, trong tông môn cơ hồ cũng chỉ có hắn và vài nhân vật cao tầng khác biết được thân phận của người này.
Người này chính là sư đệ của tiền giáo chủ Vương Tử Quân – Phong Kỳ Lương năm xưa cũng từng chiến đấu với Bát Đại Yêu Thú, nhưng cuối cùng trọng thương nặng, một thân tu vi cơ hồ mất hết, nếu không phải mọi người dốc sức cứu chữa, hắn liền sớm đã chết rồi.
Lúc này tu vi của Phong Kỳ Lương miễn cưỡng khôi phục tới Cửu Tinh Võ Vương, so với Tiêu Trần Vũ thì kém hơn một đường, bất quá còn chưa đủ 1 phần 10 năm xưa, nhưng cũng đã coi như là đệ nhị cao thủ của Thiên Sinh Môn lúc này.
Hắn vừa là hộ vệ, vừa là nhân vật sử lý công việc trong bóng tối thay cho Tiêu Trần Vũ !
Tiêu Trần Vũ thân là phó giáo chủ, có một số việc không tiện ra mặt, Phong Kỳ Lương liền thay hắn thực hiện, đồng thời cũng là cao thủ ẩn tàng của Thiên Vương Giáo. - Là ta !
Phong Kỳ Lương nhàn nhạt đáp, không nghe ra chút tình cảm nào.
- Kỳ Lương sư thúc ! Nhờ ngươi giúp ta liên lạc với Ma Thần Cốc, nói bọn hắn cử . . . không để ta tự mình đi, xem tên giả hoả đó tu vi đến mức nào rồi ! Ngươi ở lại tạm thời thay ta quản lý tông môn !
Tiêu Trần Vũ trên miệng lộ ra một tia cười nhạt, trong mắt có chút hồi tưởng nhớ lại.
Phong Kỳ Lương gật đầu đáp :
- Được ! Nhưng mà phó giáo chủ, hi vọng ngươi có thể để ý tới đệ đệ của ta một chút !
Tiêu Trần Vũ khuôn mặt cứng ngắc tại chỗ, trong lòng chua xót, cười khổ một tiếng đáp ứng, thân hình vậy mà tại chỗ như một làn khói mỏng biến mất. Phong Bất Phàm biểu hiện cơ hồ so với gặp quỷ còn muốn kinh khủng hơn, đầu óc hầu như đồ điện tử chết máy, há hốc mồm không ngậm lại được.
Đến lúc hắn lấy lại bình tĩnh đang vội vã muốn hỏi tiếp thì mấy đạo thanh âm xé gió đã chạy tới, Phong Bất Phàm nhíu mày, hai mắt khẽ lộ ra một tia giận dữ, thân hình nhanh như chớp biến mất tại chỗ.
Tử Thiên cũng khẽ cau mày lộ vẻ không vui, vậy mà vẫn bị tìm thấy, vận khí của hắn như thế nào kém vậy a ?
Người đến chính là Tiêu Quyết, hắn bị mấy lão gia hoả kia thúc ép, đành phải liều dẫn thấy mấy người đệ tử khác chạy đi tìm kiếm Tử Thiên, mệt đến trán đầy mồ hôi mới may mắn tìm thấy hắn. - Vương sư đệ !
Tiêu Quyết mừng rỡ chạy tới, hô hấp có chút dồn dập vì kích động.
Tử Thiên đem cử động của hắn hết thảy thu vào mắt, trong lòng ấm áp, ít ra thì Tiêu Quyết cũng là một cái hảo huynh đệ thật lòng quan tâm tới hắn, mỉm cười ôn hoà nói : - Sư huynh !
Tiêu Quyết cười cười, tiến tới vỗ vai người sư đệ của mình, tự hào nói :
- Tiểu tử thối ! Đến cả Lục Giai Ma Thú cũng không làm gì được ngươi, người sư huynh như ta cũng thật vì ngươi mà kiêu ngạo a !
- May mắn mà thôi !
Tử Thiên cũng không có dựa vào cái này mà kiêu ngạo, chỉ là chạy như chó nhà tang thôi, có cái gì đắc ý ?
Nếu để ngoại nhân biết được ý nghĩ của hắn chỉ sợ mỗi người liền phun một ngụm nước bọt dìm chết hắn !
Mẹ kiếp ! Ngươi chỉ là một cái Võ Linh cấp tiểu tử, từ trong tay Địa Tâm Viêm Long Tích Lục Giai Ma Thú trốn thoát lại còn không biết đủ ? Hay là ngươi muốn giết nó luôn mới vừa lòng ?
Tiêu Quyết khuôn mặt có chút co quắp, cười khổ nói :
- Sư đệ ! 4 đại chính giáo đệ tử đã tới, đang cùng các sư huynh đệ chúng ta luận bàn !
- Đệ biết !
Tử Thiên sắc mặt lãnh đạm như cũ, rót thêm cho mình một chén trà, chậm rãi thưởng thức, khuôn mặt thậm chí còn không lộ ra nổi một tia hứng thú.
Tiêu Quyết nụ cười gượng cứng ngắc lại, mấy tên đồ đệ phía sau thì hai mắt tràn ra lãnh ý, mặc dù bọn hắn lúc này nhìn không thấu Tử Thiên tu vi, hơn nữa cũng đã nghe loáng thoáng qua hắn thực lực rất mạnh nhưng làm sao có thể tin tưởng ?
Gã tiểu tử này nửa năm trước mới là Võ Sư mà thôi, coi như nghịch thiên lắm thì có lẽ cũng là Võ Chuyển trung cấp mà thôi, lấy cái gì mà kiêu ngạo như vậy ? - Sư đệ ! Sư phụ kêu ta giúp hắn gọi ngươi đến tham gia !
Tiêu Quyết lúng túng nói, ngay cả khuôn mặt cũng hồng lên rồi.
- Đệ phải luyện công ! Không thể đến được !
Tử Thiên lạnh nhạt nói, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
- Hừ ! Các vị thủ toạ mời ngươi tới tham gia đã là cho ngươi mặt mũi, ngươi còn dám không đi ? Muốn chết sao ?
Một gã đệ tử tu vi Võ Chuyển cười lạnh nói.
Tử Thiên hai mắt trầm ngưng, một cỗ bá đạo sát khí tại chỗ bùng phát, hướng mấy gã đệ tử kia bao phủ xuống, lạnh lùng phun ra một chữ :
- Cút !
Mấy tên đệ tử bị sát phạt chi khí doạ cho sợ chết khiếp, sắc mặt trắng bệch ngã quỵ xuống đất không ngừng run rẩy.
Tu vi của Tử Thiên lúc này là Cửu Tinh Võ Đỉnh Phong, cách Võ Quân bất quá là một bước mà thôi, đây là hắn muốn để tu vi cô đọng cũng cố cảnh giới vững chắc nếu không đã sớm đột phá rồi.
Nhưng dù vậy cho dù không sử dụng các lá bài tẩy thì Tử Thiên cũng đã có sức miễn cưỡng chiến một trận với Lục Tinh Võ Quân, lúc này sát phạt chi ý muốn đem mấy con kiến Võ Chuyển này áp chế xuống so với ăn cơm còn muốn dễ dàng hơn a.
Nhớ lại lúc trước hắn đấu khí trong cơ thể khô kiệt nhưng vẫn có thể đánh cho Bàng Hạo thừa sống thiếu chết cũng đủ chứng minh thực lực của hắn kinh khủng thế nào. - Bất quá muốn ta xuất thủ cũng không phải là không được ! Nhưng phải có điều kiện !
Tử Thiên không thèm để ý tới 3 tên kia nữa, mà đem ánh mắt chuyển dời sang Tiêu Quyết, trầm mặc nói.
Hắn mặc dù ngoài nói như vậy nhưng tông môn muốn hắn ra luận bàn, hắn không xuất thủ cũng không được !
Tử Thiên chả quan tâm cái gì khỉ gió mặt mũi tông môn kia nhưng mấy lão bất tử kia thì lại để ý, nhất định sẽ dùng vũ lực ép hắn xuất thủ, vậy hắn tội gì trước khi chuyện đó xảy ra không dành cho mình chút tiện nghi đi ?
Quân tử chí khí ? Ta nhổ vào !
Lợi ích mới là trên hết ! Trên thế giới này làm quân tử chỉ chết sớm thôi !
Ngươi có thực lực có lợi ích, coi như ngươi là một kẻ tiểu nhân mọi người cũng sẽ theo ngươi, nhưng ngươi coi như là chính nhân quân tử mà không có thực lực, lợi ích, bọn hắn chứng mắt muốn giết ngươi còn không sai biệt lắm đâu.
Lão tử thà làm tiểu nhân cũng không thèm làm quân tử !
Cái thứ hữu danh vô thực đó cứ để đám người kia gánh đi !
Tiêu Quyết nào biết hắn đang nghĩ cái gì, thấy Tử Thiên chịu thoả hiệp liền vui mừng nói :
- Điều kiện gì ?
- 2 viên Xích Hoàng Đan, 1 viên Thanh Dương Đan, 20 viên Quy Nguyên Đan, 20 viên Xích Huyết Đan, 3 Viên . . . Thăng Vương Đan !
Tử Thiên hờ hững nói.
Tiêu Quyết nét mắt vốn hưng phấn lúc này chậm rãi dại ra, suýt chút nữa trực tiếp đặt mông ngồi trên mặt đất, giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh đứng ngơ ngác tại chỗ, hồi lâu không có phục hồi tinh thần.
Mấy loại đan dược này loại nào cũng không phải loại tầm thường, mỗi loại một khi xuất ra ngoài đều có thể khiến người ta điên cuồng tranh đoạt.
Xích Hoàng Đan là đan dược giúp gia tăng Linh Hồn Lực, có thể giúp một Nhị Phẩm Linh Hồn Lực trực tiếp đột phá cảnh giới Tam Phẩm, mà Thanh Dương Đan công dụng cũng tương tự, nhưng dược lực lại mạnh hơn nhiều, đủ để người tu luyện linh hồn lực đột phá lên Tứ Phẩm.
Hai loại này vậy mà đã là “ bình thường “ nhất trong mấy loại đan dược đưa ra, thế thì cũng thôi đi, nhưng 20 viên Quy Nguyên Đan dùng để hồi phục nguyên khí khô kiệt khi chiến đấu và 20 viên Xích Huyết Đan chữa trị thương thế trên người, . . . đây là ngươi đang ăn cướp sao ?
Ngưoi biết đó là thứ gì không ? Là đan dược trị thương hạng nhất của Thiên Sinh Môn đó, vậy mà ngươi còn muốn tới 20 viên mỗi loại ?
Như vậy đã tốt, nhưng làm cho Tiêu Quyết cảm thấy trước mắt đầy sao trời là tên này lại còn muốn . . . 3 viên Thăng Vương Đan !
Đại ca ! Ngươi biết Thăng Vương Đan là cái gì không ? Là đan dược chỉ có Võ Hoàng Đỉnh Phong mới có thể phục dụng nhằm phá tan xiềng xích Võ Vương cảnh đấy !
Mà để Tiêu Quyết nghĩ nát óc cũng không hiểu là hắn cần Thăng Vương Đan để làm cái gì ? Ngươi không phải chỉ là Võ Linh thôi sao ? Tại sao không phải là Phong Quân Đan để thăng cấp Võ Quân mà lại là Thăng Vương Đan ?
Coi như là cho ngươi, ngưoi xài được sao ? Không xài được, vậy ngưoi đòi làm cái đếch gì ? Để ngắm hả ?
Coi như để ngắm cũng không thể xa hoa như vậy a ? Lại còn là ba viên ? Ngươi cho rằng đây là rau cải trắng ngoài chợ hả ?
Ngươi . . . công phu sư tử ngoạm so với mấy lão bất tử kia còn muốn lợi hại hơn !
Quan trọng là, ngươi nghĩ rằng trong tông môn có thể có mấy viên Thăng Vương Đan ? Coi như là có đủ cũng không thể đem cho một cái Võ Linh cấp như ngươi a ! Lại còn là ba viên . . .
Tiêu Quyết ôm đầu rên rỉ nói :
- Đại gia gia ! Ngươi đang đùa ta sao ? Xích Hoàng đan và Thanh Dương Đan không nói làm gì, nhưng ngươi có biết Xích Huyết Đan và Quy Nguyên Đan quý bao nhiêu không ? Ngươi lại một lần đòi tới 40 viên, ngươi tính cho chúng đệ tử ra ngoài lịch lãm mà không có đan dược phòng thân sao ? Còn Thăng Vương Đan, ngươi xin làm cái đếch gì ? Đó là Võ Vương cấp bậc cường giả đan dược dành cho đấy, ngươi lại xin tới 3 viên ? Coi như ngươi tại chỗ giết ta đi cũng không kiếm ra nổi 1 viên đâu !
Tử Thiên một trận im lặng, hồi lâu mới nói :
- Vậy thì 1 viên Thăng Vương Đan ! Nhưng nếu ta luận bàn thắng, phải cho ta một xuất tới Phật Lôi Trì !
Phật Lôi Trì ? Nơi dùng để chịu lôi điện tra tấn mà tẩy gân phạt tuỷ đó ngưoi tới làm bà nội gì ?
Tiêu Quyết nghĩ thầm nhưng vẫn lắc đầu như trống hỏi, hung hăng đáp :
- Ngươi dứt khoát giết ta đi a !
Tử Thiên cũng không chịu nhường nhịn chút nào, lạnh nhạt nói :
- 1 viên cũng không xuất ra được, vậy các ngươi tự mình ra đánh với 4 đại môn phái kia đệ tử đi a !
Hai người giống như hai con gà chọi không sợ chết đấu võ mồm, nước bọt văng tung toé, cuối cùng Tiêu Quyết giống như con gà trống bại trận rụt cổ co đầu lại, ủ rũ rời đi, trong bụng đang liều mạng suy nghĩ làm thế nào để thuyết phục đám lão gia hoả kia chịu chấp nhận.
Tử Thiên đợi hắn đi hẳn, khoé miệng hơi nhếch lên, hắn rất cần cường đại đan dược để đạt tới cảnh giới thứ 2 của Đại Phạm Kim Cương Công – thân thể Hư Quang, vì vậy mới yêu cầu Thăng Vương Đan.
Nhưng hắn thừa biết Thiên Sinh Môn tuyệt đối không bao giờ cấp cho hắn tới 3 viên Thăng Vương, mà cho dù là có cũng không đủ cho hắn tiến tới thân thể Hư Quang.
Nhưng một xuất tới Phật Lôi Trì thì có lẽ không thành vấn đề, bởi vì không có nhiều người chủ tu rèn luyện nhục thân ở Ô Long đế quốc, cái lôi trì kia trong mắt đám người Kim Dương Tự bất quá là một nơi làm vững chắc xương cốt nhưng với Tử Thiên lại là bảo tàng đích thực, 3 viên Thăng Vương Đan không thể so sánh với.
Bất quá 1 viên Thăng Vương Đan cho tương lai lại nhất định phải đòi đấy, sau này hắn sớm muộn cũng rời Thiên Sinh Môn, vì cái gì không vơ vét một chút ?
Coi như hắn là đang làm lính đánh thuê kiếm cơm vậy !
Nếu để đám ngừoi Dương Thiên biết ý nghĩ của hắn chỉ sợ ngay cả cơm ba tuần cũng đều phun ra ngoài, giận tới hôn mê bất tỉnh . . .