Thiên Sinh Môn hậu sơn, là nơi ẩn cư của một trong sáu vị thái thượng trưởng lão của tông phái, cách rất xa nơi chúng đệ tử tu luyện.
Cách đây hơn một tuần, đại hội luận võ giữa các đệ tử của Ngũ Đại Chính Giáo diễn ra trên Ngọc Âm Điện, một ngừoi đệ tử thiên tài của Thiên Sinh Môn tên là Vương Tử Thiên lực áp quần hùng, dùng tu vi Cửu Tinh Võ Linh lại có thể đem rất nhiều Võ Quân thiên tài đệ tử của bốn đại môn phái khác toàn bộ áp chế xuống, thiên tư cao đến mức làm người ta trợn mắt há hốc mồm.
Hơn nữa sau khi thắng trận người này thậm chí còn nhân cơ hội đột phá Quân cấp, thực lực càng tiến thêm một bước dài, rất nhiều người tin tưởng chỉ cần hắn không chết, mấy chục năm về sau Thiên Sinh Môn tất do ngừoi này chấp chưởng.
Cái tên Vương Tử Thiên này nhất chiến thành danh, trở thành ngôi sao mới được rất nhiều ngừoi đàm luận cùng chú ý.
Giờ phút này, tại hậu sơn Thiên Sinh Môn, có một nam tử tuấn lãng diện hắc y đang tu luyện chưởng pháp, mái tóc nâu đậm của hắn có chút rối bời, khuôn mặt anh tuấn nay ướt đẫm mồ hôi. - Toàn Phong Chỉ !
- Toàn Phong Chưởng !
Nam tử khẽ quát một tiếng, song thủ dồn dập hoá thành quyền chỉ đánh ra như bão táp, cuồng phong từ bốn phương tám hướng hội tụ về nơi tay hắn, điên cuồng trùng kích không gian xung quanh, để lại vô số vết cắt trên thân cây, tảng đá. - Toàn Phong Lạc Phách !
- Oanh !
Toàn phong kinh khủng trực tiếp đem thân cây xung quanh đánh nát, những cây đại thụ xung quanh chịu không nổi cổ lực lượng này, thi nhau ngã xuống như mưa. - Tu vi ổn định ở Nhất Tinh Võ Quân Đỉnh Phong, hơn nữa Toàn Phong Mộc Diệp Thần Kiếm Chưởng đã tu luyện tới thức thứ ba, Hoả Lôi Cương Thể đồng dạng ngưng tụ ra Nhị Văn Lôi Thể, lúc này chỉ cần không phải siêu việt Lục Tinh Võ Quân tồn tại, ta đều có sức đánh bại hắn !
Nam tử kia đúng là Vương Tử Thiên, lúc này khuôn mặt tuấn lãng của hắn hiện ra vẻ hài lòng, nghĩ thầm.
Nếu để người khác biết được hắn chỉ dùng một tuần từ Nhất Tinh Võ Quân sơ kỳ nhảy tới Nhất Tinh Võ Quân đỉnh phong, nhất định sẽ sợ tới mức nhảy dựng lên.
Bất quá Vương Tử Thiên ngược lại rõ ràng, hắn tu luyện nhanh như vậy là bởi vì trong ngừoi hắn có Thanh Liên Đài, tốc độ hấp thu thiên địa linh khí nhanh hơn ngừoi thường không biết bao nhiêu lần.
Đấy là còn vì hắn đan điền sau khi trải qua Thiên Địa Cực Cảnh mà trở nên lớn gấp mấy lần ngừoi, nếu không hắn đã sớm tấn chức Nhị Tinh Võ Quân !
Mấy ngày nay Vương Tử Thiên cũng từng nếm thử ngưng tụ thân thể Hư Quang trong Đại Phạm Kim Cương Công, nhưng lần nào cũng vì thiếu một chút hoả hầu mà thất bại, làm hắn phi thường không cam lòng.
Ngồi trong tông môn bế quan tu luyện quả nhiên không hợp với hắn, chỉ có ra ngoài lịch lãm tìm kiếm cơ duyên mới có thể giúp hắn nhanh chóng nâng cao thực lực ! - Xem ra cũng chỉ có thể đi một chuyến tới Phật Lôi Trì rồi !
Vương Tử Thiên trong nội tâm thở dài, cũng không có tiếp tục cưỡng cầu vô ích, vươn tay xoa xoa đầu Tiểu Viêm đang ngồi trên tảng đá gần đó một chút, chỉ thấy tiểu gia hoả này kêu lên mấy tiếng non nớt rồi thân mật dụi đầu vào ngực hắn.
Bởi vì Tử Thiên là người đầu tiên Tiểu Viêm nhìn thấy, trong thâm tâm đã xem hắn là người thân duy nhất của mình, ngày thường luôn ở cùng hắn tu luyện, mỗi khi được cho ăn hoặc tắm rửa liền vô cùng hưởng thụ, đối với hắn cực kỳ trung thành, khiến cho kẻ từ lâu luôn cô độc như Tử Thiên rất khai mở tâm.
Tử Thiên đối với Tiểu Viêm quả thực là phi thường sủng ái, ngày đem đan dược và thịt yêu thú cấp thấp cho nó ăn, lại cùng với Tiểu Long luyện chế linh dịch tắm rửa, giúp nó đánh vững căn cơ, nếu để cho mấy lão gia hoả Dương Thiên biết hắn dùng nhiều thứ trân quý như vậy trên người một cái tiểu thú nhất định sẽ tức chết.
Nhưng Tiểu Viêm cái này hổ con tốc độ trưởng thành thật sự có chút đáng sợ, chỉ có một tuần thân hình đã gần bằng một chú chó con, đã hơi có ma thú hình dáng ban đầu. - Hôm nay tập đến đây thôi !
Vương Tử Thiên khuôn mặt tuấn lãng lạnh như băng hiếm có lộ ra một nụ cười đúng với niên kỷ của mình, nếu người khác ở đây nhất định sẽ có một cảm giác như tắm gió xuân.
Tiểu Viêm lúc này được hắn đặt trên vai, một người một thú chậm rãi hướng hậu sơn Thiên Sinh Môn đi tới.
Nhưng hắn chỉ vừa mới đi được mấy bước liền dừng lại, cảm thấy trong giới chỉ có một đạo khí tức quen thuộc có chút bạo loạn, ánh mắt không khỏi sáng lên, vội vàng đem vật đó lấy ra ngoài.
Vật này có hình dạng của một thanh đại đao rất lớn, nhưng lưỡi đao lại được làm từ đá, cổ quái vô cùng, chỉ thấy trên những vết đá hiện lên vô số đạo hào quang, chính là Hắc Thạch Đao mà rất lâu Tử Thiên đã không sử dụng. - Đây là chuyện gì ?
Vương Tử Thiên nhìn thấy hào quang trên Hắc Thạch Đao lại không hiểu nổi phát sinh ra vấn đề gì, lông mày không khỏi nhíu lại.
Đột nhiên Hắc Thạch Đao trên ngừoi hào quang trở nên cực kỳ dữ dội, năng lượng hùng mạnh từ trong thân đao hoá thành một đạo lưu quang lao thẳng lên không trung.
Vương Tử Thiên đôi mắt không chịu được cái này hào quang trùng kích, đến khi mở mắt ra nhìn lại, hắn lập tức trợn mắt há hốc mồm không dám tin vào mắt mình được nữa.
Trước mặt hắn lúc này đâu còn là Hắc Thạch Đao nặng nề như trước, mà là một thanh bạch săc chi kiếm cổ xưa, lưỡi kiếm mỏng tanh sáng bóng như gương, chuôi kiếm hình rồng toả ra một cỗ bá vương chi khí không giận mà uy làm tim hắn không khỏi đập thình thịch. - Tiểu Long ! Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?
Vương Tử Thiên run rẩy nói, trong đầu có một vạn dấu chấm hỏi không lời giải thích.
- Ngưoi hỏi ta, ta biết hỏi ai ? Chuyện quái dị này bổn toạ nghe cũng chưa từng nghe qua ! Ta làm sao biết được ?
Tiểu Long thanh âm có chút bực bội vang lên, hắn mặc dù thông tuệ nhưng cũng không phải là thần, chuyện pháp bảo biến hình thế này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy a . . .
Vương Tử Thiên biết Tiểu Long đối với chuyện này cũng là mù mịt, không tiện hỏi thêm, chậm rãi đi đến bên cạnh cổ kiếm, chỉ thấy trên thân kiếm có khắc hai chữ “ Tru Thiên “. - Tru Thiên Kiếm !
Vương Tử Thiên trong nội tâm khẽ nói, chỉ cảm thấy toàn thân huyết dịch theo đó mà sôi trào.
- Thanh kiếm này rất cổ quái ! Ta cũng không nhìn ra nó là cái cấp bậc gì pháp bảo !
Tiểu Long thanh âm có chút bất đắc dĩ vang lên, nhưng ánh mắt lại nhìn Vương Tử Thiên một chút, có chút nghiền ngẫm nói :
- Phàm Nhân ! Không phải ngươi đối với kiếm đạo rất có hứng thú với kiếm đạo sao ? Bây giờ đã có Tru Thiên Kiếm, ngưoi còn do dự cái gì ?
Vương Tử Thiên đôi mắt hơi loé lên, hắn đối với kiếm đạo quả thực rất có quan tâm, nhưng trước giờ pháp bảo gắn liền với hắn lại là đao, vì thế cũng chỉ có thể từ bỏ.
Bất quá bây giờ có Tru Thiên Kiếm, hắn hoàn toàn có thể đường đường chính chính bước vào kiếm đạo chi lộ !
- Tốt !
Vương Tử Thiên hưng phấn cười to một tiếng, bàn tay nắm lấy Tru Thiên Kiếm nhấc lên, chỉ thấy cổ kiếm trong tay truyền đến một cỗ không hiểu quen thuộc, giống như hai vị cố nhân đã lâu gặp lần nữa tương kiến.
Cùng lúc đó, một cỗ kiếm đạo lực lượng chậm rãi rót vào Vương Tử Thiên thể nội !
Tru Thiên Kiếm thân kiếm khẽ run lên nhè nhẹ, toả ra nhàn nhạt hào quang, giống như là đang sống lại đồng dạng !
Tiểu Long ở bên trong trừng lớn hai mắt, nghẹn ngào phun ra một câu :
- Yêu nghiệt !
Vương Tử Thiên cảm nhận kiếm đạo lực lượng trong ngừoi, không nhịn được cười lớn một tiếng :
- Kiếm Đạo Chi Lộ ! Ta rốt cuộc chạm đến !
Kiếm Tâm !
Vốn đã có vô số kiếm đạo kiến thức sau khi đối chiến với Lâm Lan Kiếm, bây giờ cùng Tru Thiên Kiếm tương ngộ, Vương Tử Thiên rốt cuộc đạt đến cảnh giới đầu tiên của kiếm đạo chi lộ, Kiếm Tâm cảnh giới !
Đạt đến Kiếm Tâm cảnh giới, Vương Tử Thiên trên ngừoi khí chất cũng xảy ra một ít biến hoá, dung mạo càng thêm lãnh tuấn, toàn thân toả ra nhàn nhạt sắc bén chi ý, giống như một thanh cổ kiếm có thể xuyên thủng vạn vật !
Vương Tử Thiên biết, Kiếm Giả con đường của hắn đã bắt đầu !