Sát Thủ Ngại Xã Giao Và Gã Hàng Xóm Trăng Hoa

Chương 12

Vậy mà cậu hôm nay quả thực ăn quá nhiều, sự thật chứng minh, dạ dày cậu cũng không phải thùng không đáy. Ăn tới con cua thứ mười cậu thấy không muốn ăn thêm lắm. Là một người không cự tuyệt đồ ngon, cậu quả thực khiến Hợp Thời Tuyển lột cua muốn gãy cả tay.

No bụng. 
Lần đầu tiên buổi tối ra ngoài tập luyện Kiều không chạy hết tốc độ, chỉ chậm rãi băng qua rừng cây nhỏ đi tới siêu thị lần trước. Cậu từng tìm nhiều nơi khác để tập luyện, trên bờ cát, phía sau núi, sân bóng rổ bỏ hoang... nhưng lần nào cũng bị người lạ đột nhiên xuất hiện làm gián đoạn luyện tập. Cho đến giờ, dường như cũng chỉ có rừng cây nhỏ này là tương đối kín đáo, chí ít ngoại trừ một lần duy nhất nghe thấy thanh âm quỷ dị kia, thì cậu chưa từng bị người nào khác quấy rầy.

Hình thức quấy rầy này thật ra là một mình Kiều đơn phương bất mãn, kẻ quấy rầy cậu có lẽ căn bản cũng không biết có người tâm tình khó chịu đã tới đây chiếm chỗ trước bọn họ.

Người ta một đôi tình nhân tìm chỗ an tĩnh thân mật, ai mà ngờ được có tên sát thủ đang bận rèn luyện thân thể ở gần đó.

Vì ăn quá no, Kiều không thể thả lỏng cơ bắp thi triển công phu, chỉ như người bình thường đi bộ tiêu cơm, rầu rĩ không vui theo đường cũ trở về.

Cậu rất ít khi nuông chiều chính mình như thế, vốn dĩ đã quen nghiêm khắc với bản thân, trong lúc nhất thời tham ăn giờ cảm thấy hối hận không thôi, trong cơn tức giận thậm chí có chút oán trách tên hàng xóm.

Chuẩn bị đồ ăn cũng không có chừng mực! 

Lúc Hợp Thời Tuyển lại đụng mặt Kiều lần nữa liền bị ánh mắt lành lạnh của đối phương khiến cho giật cả mình. Hắn nhìn lại bộ dáng mình lúc này, tay vô thức đẩy ra mỹ nhân nào đó nửa đêm chạy ra chọc người, khiến nàng ngã ra đất.

Kiều nhìn thoáng qua hai người ở cổng lôi lôi kéo kéo, trong lòng càng thêm oán trách người hàng xóm này, vào nhà liền trở tay đóng luôn cửa lại.

Hắn ta ăn không bao nhiêu, còn có sức chơi đùa cùng người khác, mà cậu ăn quá nhiều nên tối nay không thể tập luyện! (ăn hết cả phần người ta còn quay ra trách =)) )

Hợp Thời Tuyển quả thật không ngờ Sở Vân sẽ nửa đêm tìm đến hắn, càng không ngờ tới người hàng xóm vốn dĩ ngày thường chưa tới giờ ăn tuyệt đối không thấy bóng dáng lúc này bỗng nhiên xuất hiện vừa vặn đụng mặt hai người đang dây dưa không rõ.

Theo hiểu biết của Hợp Thời Tuyển về Kiều, ánh mắt kia tuyệt đối không phải bởi vì mình cùng người khác phái dây dưa, nhưng hắn vẫn không thoải mái. Thật sự hắn không phải người giữ mình trong sạch, xưa nay không đối hề e ngại gì tai tiếng của mình, nhưng lúc này lại thấy khó chịu.

Không muốn để cậu biết. Ý nghĩ này vừa nảy ra Hợp Thời Tuyển liền cảm thấy bất đắc dĩ. Chuyện trước đây thật đúng là không thể nào xóa sổ.

“Vân Vân.” Hợp Thời Tuyển kéo người bị mình ngộ thương dậy, “Ta nghĩ ta trước đó đã nói rõ ràng, chuyện của chúng ta đã kết thúc tức là đã kết thúc.”

Sở Vân là người bạn gái thứ ba kết giao từ sau khi hắn về nước, cũng là người dây dưa với hắn lâu nhất, hắn chia tay xong liền bắt đầu chuyên tâm tặng đồ ăn cho ăn hàng xóm, tới nay hai người đã một thời gian không liên hệ nhau.

Hợp Thời Tuyển đối xử với bạn gái cũ không tệ, đa phần không yêu vẫn có thể làm hồng nhan tri kỷ. Chia tay một hồi nào ngờ đã lâu không liên hệ mà Sở Vân còn ôm ý định tái hợp.

“Là bởi vì Hứa Quân sao?” Sở Vân khóe mắt rưng rưng, vừa rồi Hợp Thời Tuyển đẩy không nhẹ, nàng đi guốc cao tám chín cm, té ngã liền bị trặc chân.

“Không phải.”

“Không phải sao?” Sở Vân rõ ràng không tin, “Ta nghe nói, ngày đó ngươi đi công tác trở về Hứa Quân tìm ngươi, các ngươi lên giường rồi?”

Hợp Thời Tuyển hiện tại thật sự là không nói được gì, ngày đó Hứa Quân đúng là đến tìm hắn, Hứa Quân là một cô gái thoải mái giỏi giang, có ý gì đều thể hiện thẳng thắn, nhất định đòi lên xe hắn muốn hắn chở đi siêu thị, kết quả xuống xe liền kéo hắn hôn lên. Hợp Thời Tuyển không cản lại, nhưng quan hệ của hai người cũng chỉ giới hạn ở nụ hôn kia, về sau hắn cũng đã nói rõ với Hứa Quân. Trừ nụ hôn kia, lúc đó hắn cũng không làm gì có lỗi với Sở Vân.

Mặc dù về sau bọn họ cũng nhanh chóng chia tay, khó trách mọi người sẽ liên tưởng đến Hứa Quân.

Bất quá bây giờ nghĩ lại, ngày đó tại bãi đậu xe hai người hôn tới mức hương diễm, trừ hai người bọn họ biết, còn có Kiều xem tới hoảng hốt.

Aiz, thật sự là tự tạo nghiệt. 

“Mặc kệ ngươi tin hay không, thật sự không có chuyện đó, chúng ta đã chia tay, cũng không liên quan tới người ngoài.”

Hai người giằng co một hồi, hắn thở dài, “Ta đưa ngươi đi bệnh viện, vừa rồi thật xin lỗi.” Dứt lời đỡ người muốn đưa tới trên xe.

Sở Vân lại không chịu nhúc nhích “Không, nhà ngươi có hòm thuốc không? Không có nước đá sao? Muộn như vậy, ngươi còn muốn ta đi?”

Hợp Thời Tuyển cúi đầu nhìn người kia dựa sát vào hắn, buông tay đang đỡ nàng ra, đứng thẳng người, “Muốn ta giúp ngươi gọi xe cứu thương không?”

Nước mắt Sở Vân rốt cục rơi xuống.

Hắn quá vô tình, đã sớm nghe người khác nói hắn là kẻ đa tình lại bạc tình, lúc đối tốt với ngươi thì thật tốt, lúc hết tình cảm thì sạch sẽ đoạn tuyệt. Nàng thật ngốc, còn tưởng rằng đưa tới cửa rồi hắn dù sao cũng sẽ thương hương tiếc ngọc.

Hợp Thời Tuyển đưa người đi bệnh viện lại đưa về. Lúc hắn trở về nhà đã sắp sáng. Quy luật sinh hoạt hiện tại của hắn đã điều chỉnh đến gần giống với của hàng xóm rồi.

Dù sao cũng đã sáng, Hợp Thời Tuyển nhớ tới ánh mắt bất thiện tối hôm qua, tự giác làm bữa sáng đi trấn an hàng xóm đang không biết vì sao phát bực.

Kiều vừa tắm rửa xong đã nghe thấy chuông cửa, bên dưới mặc một quần dài màu đen, thân trên một áo phông xám rộng thùng thình, so sánh thường ngày ăn mặc kín mít nghiêm chỉnh thì lúc này tùy tiện hơn nhiều. Tóc cậu còn ướt chưa lau, nước nhỏ giọt lên áo làm ướt một mảng lớn, không thể không nói đúng là cực kỳ đẹp mắt, đúng là bộ dáng mỹ nhân đi tắm.

Người có thể gõ cửa nhà cậu trừ Hợp Thời Tuyển ra thì không còn ai khác, Kiều nhìn cửa, cũng không định ra mở. 

Cậu ăn quá no, thịt cua lại khó tiêu, bây giờ chưa cần phải mở cửa.

Cậu rõ ràng tỏ vẻ không mở cửa. Cậu không cần đồ ăn.

Nhưng mà người ngoài cửa không ngừng gõ, có vẻ không mở thì nhất định không chịu thôi.

Phiền chết người.

Kiều tức giận kéo cửa ra, nhìn cũng không thèm nhìn đối phương một cái, đoạt lấy đồ ăn trên tay người kia, cạch một tiếng lại đóng cửa lại.

Hợp Thời Tuyển nháy mắt khó hiểu, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt.

“Sao vậy? Tâm trạng không vui sao?” Hắn nhẹ nhàng gõ cửa, mở miệng hỏi, trước mắt lại hiện ra cảnh tượng vừa rồi, thật là dễ nhìn. (háo sắc đến chết má ới =)) )

Đương nhiên không ai trả lời.

“Tối nay có rảnh không? Ta muốn mang ngươi đi mua cái máy tính, ngươi không phải thích chơi game sao? Nếu không tối nay ta lại tới tìm ngươi?”

Vẫn không trả lời, Hợp Thời Tuyển không cưỡng cầu nữa, chỉ nói thong thả nghỉ ngơi nhé liền rời đi.

Người trong phòng nghe thấy thế hơi khựng lại một chút, thay đổi phương hướng hành động, đồ ăn đang định đổ vào sọt rác lại đổi ý bưng trở về, bỏ vào tủ lạnh chật ních.

Có chút tiếc. Loại cảm giác này với Kiều mà nói là rất lạ lẫm, nhưng vừa rồi sau khi hàng xóm nói vậy, loại cảm giác này đúng là có xuất hiện.

Cậu lẳng lặng nhìn sẽ trứng tráng, bên cạnh còn có thịt nướng cậu thích cùng một miếng bánh gatô nhỏ.

Lần sau đối xử với hắn tốt một chút.
Bình Luận (0)
Comment