Sát Thủ Ngại Xã Giao Và Gã Hàng Xóm Trăng Hoa

Chương 14

Hợp Thời Tuyển lần đầu tiên thấy trên mặt Kiều biểu cảm tựa như cười. Nụ cười này rất nhạt, thoáng lóe lên, nhanh đến mức hắn hoài nghi mình chẳng qua là hoa mắt.

Kiều không trả lời, dứt khoát ngồi vào vị trí lái. Hợp Thời Tuyển cũng ngồi lên xe.

Hắn nghiêng mặt nhìn người nọ đang nghiên cứu trang bị trong xe, trên mặt mỉm cười đầy mê hoặc.

Thật là một bảo bối toàn năng. (má còn có thể u mê ly hơn nữa được không …)

“Thắt dây an toàn.” Kiều nhìn thoáng qua người kia, không hiểu hắn cười cái gì.

Hợp Thời Tuyển thuận theo thắt dây an toàn, hạ kính xuống, một tay gác lên cửa sổ xe, điều chỉnh tư thế để càng tiện ngắm người.

Lại cười. (chỉ rình người ta cười để ngắm thôi hả má)

Hợp Thời Tuyển chắc chắn mình không hoa mắt. Người nọ tay cầm lái miệng khẽ nhếch, dưới chân đạp ga một cái, xe liền lao nhanh ra ngoài.

Hợp Thời Tuyển nhất thời chưa kịp phòng bị, bởi vì quán tính, lưng liền tiếp xúc thân mật với chỗ tựa.

Đây là bãi đỗ xe a! Chỉ thấy xe bảy lần tám lượt ngoặt, lấy tốc độ cực nhanh từ lối đi nhỏ chật hẹp xuyên qua đường xá tấp nập, chớp mắt đã rời khỏi bãi đỗ xe.

Hợp Thời Tuyển coi như mở mang hiểu biết. Kẻ có thể ngay tại bãi đỗ xe phóng đi như trên đường cao tốc, tuyệt đối không phải người bình thường.

Kiều đương nhiên không phải người bình thường, hắn là một sát thủ toàn năng.

Xe thể thao trên đường phi như sắp bay lên.

Kiều trong lòng thư thái, cậu đã thật lâu không trải nghiệm cảm giác tốc độ, dù như hiện tại thực ra còn chưa thể tính là tốc độ cao.

Mười giờ tối, xe không đông nhưng cũng không thưa.

Cậu một đường vượt lên, tốc độ xe đã sớm vượt qua giới hạn trong thành phố.
Chưa đủ.

Trong lòng Kiều chỉ có một ý nghĩ này, mấy lần tại phút chót trước khi đèn đỏ vọt ga phi lên.

Suýt sượt qua một chiếc minibus, Hợp Thời Tuyển cố gắng tự trấn định lại mắt nhìn người nọ một đường vững như bàn thạch, không chắc cậu đang cố ý hay là hoàn toàn không cảm nhận được chút mạo hiểm nào.

Kiều không lộ vẻ mặt gì, tay lái khống chế cũng không dùng nhiều lực, cả người ung dung như đang tản bộ. Nhưng động tác của cậu lại cực nhanh, nước chảy mây trôi, giữa con đường đông đúc lại như cá gặp nước.

Hợp Thời Tuyển nghĩ, tiếp tục phô diễn như vậy tại trung tâm thành phố thì sợ là về sau xe này cũng không thể ra đường được nữa.

“Chúng ta ra đường vành đai đi, phía trước làn trên kia, bên trái đường cái.”

Kiều gật gật đầu đồng ý.

Hợp Thời Tuyển không hiểu mình làm đúng hay sai, nhưng nếu như không đi vào làn xe giới hạn, bớt thiết bị giám sát, thì hắn sợ là xe này lập tức sẽ bị tịch thu.

Tốc độ xe rõ ràng tăng vọt. Đồng hồ nhanh chóng vượt một trăm km/h.

Hợp Thời Tuyển sớm đã đóng kính lại, một tay nắm chặt trần xe, ngoài cửa sổ cảnh sắc vun vút chạy qua, rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng đô thị.

Xe thể thao màu bạc như sao băng xẹt qua, cuộn lên bụi mù, rời xa trung tâm thành phố. Kiều còn đang tăng tốc, kim đồng hồ đã đến một trăm hai.

“Có hội đua xe kìa.” Hợp Thời Tuyển có chút đau đầu, đen đủi thế nào lại đụng phải dân đua xe.

Kiều nghiêng đầu nhìn hắn, không hiểu hắn có ý gì.

Trách thì trách xe của hắn quá lòe loẹt. Cũng may con người hắn vẫn khá khiêm tốn. Hợp Thời Tuyển bất đắc dĩ nghĩ.

Phía trước lần lượt có mười mấy chiếc xe, thật bá đạo chiếm đường, Kiều lại không xem ra gì, đánh tay lái dự định xông vào vọt ra.

Mười mấy chiếc xe trước sau giáp kích, vây chiếc xe thể thao màu bạc vào giữa, tốc độ không thể không chậm lại. Có kẻ hóng chuyện mở ra cửa sổ đứng lên huýt sáo.

“Bọn hắn muốn thi đấu.”

Hợp Thời Tuyển nói. Hắn trước kia rất thích chơi xe, mặc dù không đua nhưng vẫn có chút hiểu luật. Tình huống này nếu không tiếp chiêu đua một vòng thì không cách nào thoát thân.

Kiều mặt không biểu tình quét mắt nhìn bên ngoài, trong xe vang lên tiếng nhạc cùng tiếng gào thét khiến tâm tình cậu không tươi đẹp nổi, nhất là bây giờ còn bị vây vào giữa, sự nhẫn nại của cậu càng bị khiêu chiến.

Chỉ dựa vào đám người này?

Hợp Thời Tuyển lần thứ ba trong tối nay nhìn thấy ý cười trên mặt Kiều. Lần này mang theo nét trào phúng lạnh nhạt cùng khinh thường.

Kiều chậm rãi chạy một đoạn, đột nhiên tăng tốc đánh tay lái, sét đánh không kịp bưng tai cắm thẳng vào cỗ xe phía bên phải.

Đối phương có mười hai xe, quy luật 1 bên 5 xe chiếc, trước sau 2 xe, vây bọn họ vào giữa. Hiện tại Kiều cắm vào giữa 2 xe phía bên phải, rất nhanh trận địa đối phương liền loạn.

Xe phía sau cùng vọt lên, Kiều bị kẹp ở giữa.

“Phía sau kìa.” Hợp Thời Tuyển nhắc nhở.

Kiều nhìn kính chiếu hậu, không quan tâm đảo tay lái, xe liền hướng bên trái bay ra. 

Người bên trái nhận ra ý độ của cậu, định đánh tay lái thì đã không kịp, bị cứng chọi cứng đụng bay ra ngoài, chặn lại 4 xe đằng sau.

Hợp Thời Tuyển:…

Trong lòng đang rỉ máu. Xe của hắn cũng là xe.

Xe thể thao bạc cũng rung lên kịch liệt, Kiều cấp tốc quay lại, thừa dịp xe bên phải chưa thay đổi đội hình liền vọt ra vòng vây.

Tốc độ xe đã đến một trăm ba. Phía sau dần dần không còn bóng dáng nào.

Chắc là không cần đọ nữa. Chưa so đã thua thảm.

Đương nhiên, Kiều thắng lợi không chút nào thương tiếc chiếc xe của hắn.

“Thế nào?”

Xe dừng ở làn bên cạnh, Hợp Thời Tuyển ngồi trên mui xe hỏi người nọ đang đứng tại hàng rào nhìn biển người.

Đã qua nửa đêm, chu vi mười dặm quanh đây đều không có một chiếc xe nào, hai người thong dong tự tại hóng gió biển ngắm cảnh đêm, không có ánh đèn, trên trời tinh tượng óng ánh loá mắt.

“Cảm giác thật thoải mái.”

Hợp Thời Tuyển tưởng sẽ không ai đáp thì Kiều lại lên tiếng.

Quả thật rất dễ chịu, kẻ cả cảm giác tốc độ vừa rồi lẫn cảm giác hóng gió biển lúc này.

“Thích thì tốt.”

Hợp Thời Tuyển đứng dậy, mở cửa xe lấy bình giữ nhiệt ra, “Lại cho ngươi thêm một bất ngờ.”

Là cà phê nóng. (má ơi con xin phép đổ trước TT>TT)

Kiều nhận lấy tách đồ uống ấm áp, nhấp một ngụm, thoải mái đến mắt cũng híp lại.

“Ngươi không uống sao?”

Hợp Thời Tuyển nghe được lời quan tâm hiếm thấy, cười lắc đầu, “Cho ngươi hết.”

Nhưng thật ra là hắn uống không nổi đồ ngọt như vậy.

Chờ cậu nhâm nhi hết hai tách cà phê nóng, Hợp Thời Tuyển đậy nắp lên, “Không nên ăn nhiều đồ ngọt như vậy.”

Kiều chuyển qua một ánh mắt oán niệm rõ ràng không che giấu, vậy mà nói là cho ta hết?

Hợp Thời Tuyển nghĩ nếu không vì ánh mắt này, hắn làm sao có thể kiên cường không từ bỏ.

Tay bất giác nâng lên, chạm tới da thịt ấm áp.

Rất nhẵn, rất ấm, rất dễ chịu.

Người kia không né tránh, tay Hợp Thời Tuyển lại run lên.

Sao tự dưng động tay động chân

Kiều rũ mắt nhìn ngón tay kia đang sờ sờ mặt mình, dường như cũng đang suy nghĩ hắn đang muốn làm gì đây.

Màu mắt hắn rất đậm, bình thường sẫm như đầm nước sâu, hiện tại mặt mày dịu dàng, lại có vẻ mười phần ôn nhu.

“Đồ uống dây ra.”

Hợp Thời Tuyển thần kinh bắt đầu chập mạch, giả vờ giả vịt vuốt nhẹ bên khóe miệng cậu, che giấu một phút thất thần.

Kiều không nghĩ nhiều, tiếp tục nhìn hắn chằm chằm. (sát phong cảnh ghê)

“Về nhé?” Hợp Thời Tuyển không chút hoang mang đóng nắp bình, lại hỏi hắn.

Kiều thấy hắn thật sự không có ý định cho uống nữa, xoay người đi tới ghế lái.

Hợp Thời Tuyển thấy vậy tranh thủ thời cơ nắm tay cậu, “Đừng, đường về để ta lái, ngươi nghỉ ngơi đi.” Dứt lời đem bình giữ nhiệt nhét vào tay cậu, kéo người tới ghế phó lái.

Thật không thể để cậu lái nữa, hắn sắp phát bệnh tim tới nơi. Hợp Thời Tuyển lòng đau như cắt nhìn cửa xe bên này bị cạo trọc một mảng, thôi, đổi một nụ cười của mỹ nhân cũng thật đáng giá. (xin lỗi má đã hết thuốc chữa)
Bình Luận (0)
Comment